Khi nghe Bùi Nguyên Minh nói với dáng vẻ rất nghiêm túc, người nhà họ Hòa không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Hòa Bích Ngân là người đầu tiên cất tiếng cười nhạo: “Anh đừng giở trò nữa được không? Sao tôi không thấy sáu tháng qua có gì không ổn với tôi nhỉ?”
| Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn Hòa Bích Nhân một cái rồi mỉm cười và nói: “Cô hẳn là vẫn đang đi học, ngày thưởng hẳn đều ở lại ký túc xá của trường?”
“Trong cơ thể cô không có âm khí”
Hòa Bích Ngân chỉ cười lạnh một tiếng, hiển nhiên vẫn không hài lòng với câu trả lời của Bùi Nguyên Minh.
Nhưng những người khác trong gia đình đều không khỏi suy tư, mặt mày có chút biến sắc.
Hòa Ngọc Nhân cau mày và nói: “Không sai, mấy ngày nay, hễ tôi chơi bài, chắc chắn sẽ thua”
Hòa Trọng Vinh cũng húng hắng ho, sắc mặt trắng bệch từ lúc nào.
Mấy người phụ nữ trong nhà họ Hòa cũng lúng túng nhìn nhau, hiển nhiên đều rõ ràng, thời gian này bọn họ đích thực dễ đau ốm hơn nhiều so với trước,
Mặc dù đó chỉ là những căn bệnh nhẹ và đau đớn qua loa, uống thuốc vài bữa là khỏi. Nhưng đúng lúc này nghĩ lại một cách cẩn thận, không thể không cảm thấy sợ hãi.
Dù sao thì xét về thể chất của những thành viên trong nhà họ Hòa, năm nào cũng dùng không ít những thứ đồ bổ dưỡng, e rằng chục năm cũng khó mắc mấy căn bệnh như vậy.
Hòa Thanh Phong cũng cẩn thận suy nghĩ giây lát rồi nhíu mày nói: “Anh nói đúng, bản thân tôi sức khỏe thời gian này cũng rất kém, còn có mấy lần ho ra máu. Chính vì vậy mà bên ngoài mới có lời đồn, tôi chỉ sống được thêm ba tháng nữa mà thôi.”
Bùi Nguyên Minh nói với một nụ cười: “Như vậy là đúng rồi”
Sư Tuệ Lan nói một cách lạnh lùng: “Cho dù anh có đúng, người nhà họ Hòa quả thực bị âm khí xâm nhập, nhưng cũng không thể chứng minh rằng có âm khí trong bàn phong thủy của chúng tôi được” Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Càng không thể nói bàn phong thủy của chúng tôi sẽ khiến cả nhà họ Hòa mất mạng”
Bùi Nguyên Minh lại thở dài và nói: "Cô Sự, nếu thật sự chứng minh điều này thì chẳng phải sẽ xảy ra một bi kịch lớn ư?”
“Có điều, tuy chỉ còn lại vài mảnh nhỏ, thì bên trong bàn phong thủy của các cô vẫn có nguồn âm khí rất đậm đặc.”
“Lấy ví dụ, ngoại trừ cô Bích Ngân, bất kể ai tỏng nhà họ Hòa chỉ cần cầm một mảnh nhỏ này từ ba giây trở lên, khẳng định sẽ rơi vào hôn mê”.
“Còn nếu là chiếc bàn phong thủy hoàn chỉnh vừa rồi, bất cứ ai chạm vào quá ba giây sẽ không giữ được mạng sống”
Bùi Nguyên Minh nói với một khuôn mặt nghiêm túc và cẩn trọng.
Sư Tuệ Lan tức giận nói lớn: “Lời nói vô căn cứ, đúng là nhảm nhí”
Hòa Bích Ngân cũng bĩu môi: “Bùi Nguyên Minh, mấy lời dùng để gạt con nít này mà anh cũng muốn đem ra lừa chúng tôi hay sao? Anh có còn đủ tỉnh táo không?”
Hòa Trạch Bình lúc này liền hung hăng đứng lên, lạnh giọng nói: “Tôi thật sự không tin. Bây giờ, đừng nói là ba giây, tôi sẽ cầm nó hẳn ba phút, để xem tôi có bị hôn mê hay không?
Vừa nói, anh ta vừa bước nhanh tới.
Bùi Nguyên Minh liếc mắt nhìn sang, hạ giọng: “Cậu chủ Hòa, tôi khuyên anh không nên làm vậy”
“Anh vừa mới bị tôi đánh gãy tay, vận khí không tốt, sợ rằng anh còn không thể giữ nổi nó trong ba giây
"Anh..”
Hòa Trạch Bình thiếu chút nữa là nổi giận, anh ta dùng ngón tay vẫn còn được bằng bó bằng thạch cao chỉ vào Bùi Nguyên Minh: “Bùi Nguyên Minh, nếu lát nữa tôi không bị ngất, tôi sẽ cho anh bị ngất”
Dứt lời, anh ta vươn tay đoạt lấy mảnh vỡ nhỏ trong tay Bùi Nguyên Minh.
Mảnh vỡ vừa tới tay, Hòa Trạch Bình liền giật mình không rõ nguyên do, lông tơ dựng ngược.
Có điều anh ta vẫn cười nhạo: “Thấy chưa nào? Anh còn nói tôi không thể cầm được nó một giây, tôi.”
Lời nói còn chưa kết thúc, Hòa Trạch Bình đã trợn mắt, cơ thể đổ gục xuống mặt đất, miệng sủi bọt, co giật không ngừng...