Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2440



Hai chữ “chiến thần” này thực sự rất nặng. Cần phải biết rằng, thế giới có rất nhiều binh vương, nhưng chiến thần lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thậm chí trong thời bình, sự tồn tại của cấp bậc này cũng được coi là huyền thoại.

Ngoại trừ tại bộ quân sự của các quốc gia, rất ít khi có thể nhìn thấy những nhân vật thuộc cấp bậc chiến thần xuất hiện ở đời thường.

Bình thường, một cao thủ như Kinoshita có thể tùy ý đi lại bên ngoài.

Nhưng một khi gặp người thuộc cấp bậc chiến thần, cũng chỉ có thể quỳ xuống mà thôi.

“Anh thật sự là cấp bậc chiến thần?” Bắc Xuyên Bá Đạo nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt độc đoán, như thế nào đều không thể tin được.

Bùi Nguyễn Minh hờ hững liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống rồi nói chuyện”

Bắc Xuyên Bá Đạo cả người đột nhiên rùng mình, lớn tiếng nói: “Bùi Nguyên Minh, mày,..”

"Bich!"

Kinoshita không nói hai lời, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, đồng thời đem trường đạo của Đảo Quốc ở bên hông trực tiếp đặt ở trước mặt, tỏ vẻ chính mình không có chút ác ý nào.

Những người khác của Đảo Quốc cũng đồng thời đưa mắt nhìn nhau, lập tức liền quỳ hết trên mặt đất.

Đối với người của Đảo Quốc, quỳ xuống thực không có gì khó khăn. Rốt cuộc thì gặp kẻ mạnh nhường bước cũng chính là tuyệt chiêu của tất cả người dân Đảo Quốc.

Mấy câu giống như đầu gối đàn ông dát vàng, đối với bọn họ đều không có nghĩa lý gì hết.

Không một ai cảm thấy việc quỳ xuống cầu xin là một sự sỉ nhục cả. Chỉ cần có thể sống sót, chỉ cần có thể được tha mạng, thì không chỉ quỳ, mà ngay cả bắt họ vái lạy, họ cũng không thấy mất mặt.

Rất nhanh, đám người của Đảo Quốc mới ban nãy còn hống hách không thôi, tự coi mình cao ngang trời, bây giờ đã nhất loạt quỳ rạp xuống. Duy chỉ còn là một mình Bắc Xuyên Bá Đạo vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

“Bùi Nguyên Minh, đừng có khinh người quá đáng!”

Nhìn dáng vẻ vẫn thờ ơ của Bùi Nguyên Minh lúc này, Bắc Xuyên Bá Đạo đưa ra một hộp quà rồi nói:

“Tôi dù sao cũng là cậu chủ của tập đoàn Bắc Xuyên, là đệ tử của Quốc Đảo Âm Lệ. Trong số các nhân vật trẻ tuổi của Đảo Quốc, tôi cũng đứng thứ hạng cao”

“Tôi không thể tùy tiện để người khác làm nhục tôi như thế được.”

Bùi Nguyên Minh vẫn thực bình tĩnh, nói: “Quỳ xuống nói chuyện”

“Còn dám bắt tôi quỳ xuống ư?”

Bắc Xuyên Bá Đạo bây giờ đã tức giận đến không thể chịu được nữa rồi

“Bùi Nguyên Minh, cho dù mày thực sự thuộc cấp bậc chiến thần thì đã sao?”

“Mày cho rằng Đảo Quốc Âm Lệ của chúng tạo không có chiến thần sao?”

“Tao hôm nay có thể cho mày ba phần thể diện, chuyện này cứ như vậy tính!”

“Nhưng nếu mày còn muốn ép tạo quỳ xuống, tao sẽ nói cho mày biết cái gì gọi là tinh thần võ sĩ đạo thực sự”

Hiển nhiên, Bùi Nguyên Minh tuy rằng là cấp bậc chiến thần, nhưng Bắc Xuyên Bá Đạo lại cho rằng anh chỉ có thể đánh nhau mà thôi.

Thời đại này, chỉ với nắm đấm thì sao có thể so sánh được với xuất thân, bối cảnh, quyền thế, địa vị cùng tiền tài?

Bắc Xuyên Bá Đạo tự cao tự đại, cho rằng nếu biết được thân phận và hoàn cảnh của hắn, thì cho dù là cấp bậc chiến thần cũng đều phải giữ cho hắn vài phần mặt mũi.

Huống chi, vốn là một đệ tử của Đảo Quốc Âm Lệ, hắn cũng học được một hai chiêu thức có tính ứng dụng.

Mặc dù chưa chắc có thể đánh thắng được Bùi Nguyên Minh, nhưng mở một đường máu, rút lui an toàn hơn là dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua Bắc Xuyên Bá Đạo vốn là một kẻ nhiều toan tính, hắn vẫn luôn che giấu thực lực của mình chính là chờ thời cơ lấy được vị trí cao hơn trong tương lai. 

Có điều, hiện tại Bùi Nguyên Minh đã điên cuồng làm mất mặt hắn như vậy, dù thế nào đi nữa thì hắn ta cũng không thể tiếp tục giấu diếm.

Những người khác có thể quỳ, còn hắn thì không thể.

Bởi vì chỉ cần hắn quỳ xuống, vị trí cấp cao kia nhất định hắn không thể nghĩ tới nữa.

Tuy rằng người của Đảo Quốc không biết liêm sỉ, nhưng cũng không thể để một kẻ nhảm nhí kém cỏi dẫn đầu bọn họ.

“Quỳ xuống!” Sắc mặt Bùi Nguyên Minh vẫn lãnh đạm như cũ, dường như không quan tâm những điều hắn vừa nói.

“Ngốc nghếch. Thật không nể mặt ai”

“Hôm nay tao sẽ cho mày hiểu biết thêm một chút, như thế nào gọi là cao thủ của Đảo Quốc Âm Lệ”

Lời vừa dứt, Bắc Xuyên Bá Đạo đột nhiên rút ra từ bên hông một con dao của Đảo Quốc, trực tiếp hướng về phía trước mà chém.

“Ầm”.

Bùi Nguyên Minh hoàn toàn thản nhiên, tiến lên một bước, lập tức giơ tay tát ra một cái.

Bắc Xuyên Bá Đạo cả người đều tràn ngập khí thế, hống hách hô lên: “Toàn phong bá liệt trảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.