Mắng xong Kinoshita, Bắc Xuyên Bát Đạo tiếp tục nói với vẻ mặt chân thành: "Anh Diệp, tối nay tôi thật sự đã mạo phạm anh, nhưng mà anh cũng đã đánh mặt của tôi rồi, gỡ gạc lại mặt mũi rồi còn gì"
"Tôi cũng không so đo chuyện này, nhưng mà chuyện này hắn đến đây là dùng được rồi, ân oán giữa tôi và anh bây giờ tan biến"
"Bây giờ anh đi ra ngoài, tôi đứng lên" Bắc Xuyên Bát Đạo nhìn chăm chú Bùi Nguyên Minh, dường như đang đàm phán:
"Bắt đầu từ giờ phút này, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, chúng ta xem như là chưa gặp nhau có được hay không?"
Bắc Xuyên Bát Đạo cảm thấy anh ta đã hạ người thấp xuống rồi, ngay cả chuyện Bùi Nguyên Minh liên tục đánh mặt thì anh ta cũng có thể bỏ qua.
Chắc hẳn vị Bùi Nguyên Minh này cũng cần phải biết cái gì gọi là non xanh còn đó nước biếc chảy dài chứ.
Cái gì gọi là đến điểm thì nên dừng lại.
Cái gì gọi là nở nụ cười quên hết thù hằn.
Bùi Nguyên Minh bật cười:"Liền như vậy sao?"
"Tôi đều đã quỳ gối ở đây xin lỗi rồi còn gì, anh còn muốn thể nào nữa?" Bắc Xuyên Bát Đạo hơi cắn răng hỏi Bùi Nguyên Minh.
"Bùi Nguyên Minh, anh đừng tưởng rằng anh đánh tôi mười mấy cái bạt tay thì không sao, anh đừng có ý định được một tấc lại muốn tiến một tấc, nếu thật sự vạch mặt triệt để thì tôi không làm gì được anh." | "Nhưng mà xin anh hay nhỡ ký rằng, anh không phải là người cô đơn, tôi tạm thời không động được anh nhưng mà tôi có thể xuống tay với người thân, bạn bè của anh."
"Anh phải biết rằng, những vật khác thì tập đoàn Bắc Xuyên chúng tôi không nhiều, nhiều tử sĩ thì tuyệt đối đầy đủ."
"Anh đang uy hiếp tôi sao?" Bùi Nguyên Minh cười, anh vừa rút khăn tay lau hai tay, vừa nhàn nhạt trả lời.
"Bây giờ tôi thay đổi chủ ý." Nghe hết lời nói của Bùi Nguyên Minh, Bắc Xuyên Bát Đạo nở ra nụ cười đắc ý, cảm thấy uy hiếp của anh ta có tác dụng. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Tôi muốn hai cánh tay của các người"
Nhưng mà câu nói kế tiếp của Bùi Nguyên Minh lại làm cho tất cả những người Đảo Quốc ở chỗ này đều ngã sâu vào trong tuyệt vọng.
Lúc này, Thôi Nhã Tuyết cũng đi tới phía trước, thản nhiên nói: "Còn có 10 giây, mười, chín, tám.."
"Đùng."
Bắc Xuyên Bát Đạo đột nhiên đứng lên, không còn quỳ nữa.
"Tôi cũng không tin, anh thật sự dám phế đi hai tay của tôi. Tôi nói cho anh biết. Tôi.."
"Răng rắc..."
Ngay lúc này, Kinoshita đang quỳ dưới mặt đất đột ngột đứng lên, bắt lại hai cổ tay của Bắc Xuyên Bát Đạo.
Sau đó, ông ta dùng lực, lập tức truyền ra tiếng nứt xương.
"A..."
Bắc Xuyên Bá Đạo còn đang chuẩn bị tiếp tục hung hăng càn quấy thì kêu thảm thiết lên, cả người lăn lộn trên mặt đất.
Những người Đảo Quốc nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất hoang mang lo sợ, ánh mắt đều tràn đầy sợ hãi nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Thật sự phế đi.
Bắc Xuyên Bát Đạo thật sự bị phể hai cánh tay!
Những lời mà Bắc Xuyên Bát Đạo vừa nói, những lời uy hiếp kia cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. "Đừng Đùng."
Kinoshita cũng không nói nhảm thêm mà quỳ xuống đất, thấp giọng nói: "Cậu Bùi, chuyện tối nay là lỗi của chúng tôi, tôi đã làm theo lời của anh, phể đi hai cánh tay của Bắc Xuyên Bát Đạo"
"Tôi cũng đảm bảo rằng đời này anh ta sẽ không dùng tay để ăn cơm được. Không biết chuyện này có làm cậu Bùi hài lòng không?"
Bùi Nguyên Minh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, vứt khăn tay ở trên mặt đất, cau mày nói: "Ông có nghe rõ lời nói của tôi không? Tôi nói là mỗi một người, hai cánh tay"
Đôi mắt của Kinoshita nhảy nhảy, khóe miệng giật giật, cúi đầu nói: "Tôi hiểu rõ."
Sau đó, vô số tiếng kêu thảm thiết ở giữa sân truyền ra, bởi vì Kinoshita đang bẻ gãy hai tay của bọn họ, không phân biệt nam nữ.