Nghe được mấy từ này, sắc mặt của người đàn ông đang ầm ỉ kia lập tức thay đổi.
Mà ánh mắt của Tô Phúc Lâm đang một mực lạnh lùng không có mở miệng kia cũng trở nên ác liệt, theo bản năng nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.
Sư Tuệ Lan nhìn Bùi Nguyên Minh vài lần, sắc mặt coi thường, tiếp đó cô ta tới gần Tô Phúc Lâm nói mấy câu, ánh mắt của Tô Phúc Lâm càng trở nên thâm thúy.
Bây giờ, Sự Tuệ Lan thản nhiên nói: "Bùi Nguyên Minh, đây là trường hợp nào? Là chỗ mà anh có thể nói lung tung sao?"
"Sư thúc Tô Phúc Lâm của tôi có biệt danh là đệ nhất thầy phong thủy ở Cảng Thành, Hoắc Thu Lan có thể khôi phục lại bình thường cũng là nhờ Tô đại sư ra tay"
"Anh cũng đừng nói bậy nói bạ ở đây, nếu không thì chúng tôi sẽ kiện anh đang nói xấu, làm cho anh ở tù rục xương"
Bùi Nguyên Minh nhìn qua Tô Phúc Lâm với ánh mắt rất lạnh lùng: "Mấy tấm bùa vẽ quỷ này có thể giải quyết tình huống trước mắt sao, trong lòng ông không có hiểu rõ à?"
Người đàn ông khí thế hung hăng kia nói tiếp: "Thằng chó, mày nói cái gì? Sao dám nói chuyện như vậy với sự phụ của tao? Mày muốn chết sao?"
Những thầy phong thủy còn lại đều tức giận, cảm thấy hành động và cách nói chuyện của Bùi Nguyên Minh đều đang bêu xấu | hình tượng trong lòng bọn họ.
Nếu như không phải Tô Phúc Lâm không có lên tiếng, chỉ sợ bọn họ đã sớm xông lên đánh mấy bạt tai Bùi Nguyên Minh, dạy dỗ anh một trận rồi.
"Một giọt máu cứu được mẹ của tôi sao?"
Lúc này, Hòa Bích Ngân đi tới bên người Hoắc Thu Lan, cô ta thấy một giọt máu trên trán của bà ta, sắc mặt thay đổi, lập tức hét lên:
"Bùi Nguyên Minh, anh là cái thứ gì? Sao lại dám dùng máu bẩn của anh làm dơ khuôn mặt của mẹ tôi? Chẳng lẽ anh không biết rằng mẹ tôi luôn có bệnh thích sạch sẽ sao?" Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
"Tôi nói cho anh biết, hành động như vậy của anh là đang nhục nhã mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ gọi người dạy dỗ anh."
"Anh cút ra ngoài cho tôi. Cút ngay đi."
Bây giờ, Hòa Bích Ngân chỉ thẳng vào mặt Bùi Nguyên Minh rồi chửi ầm lên.
Không ít thầy phong thủy đều chửi hùa theo, chỉ vào Bùi Nguyên Minh: "Mày có nghe hay không, cút ngay ra ngoài đi."
Bùi Nguyên Minh vẫn giữ sắc mặt lạnh nhạt, trước đó, mạng sống của Hoắc Thu Lan đã như ngàn cân trên sợi tóc rồi, nếu như không phải là anh ra tay thì bà ta bây giờ đã là một cỗ thi thể.
Bùi Nguyên Minh xem ở mặt mũi của Hòa Phong Thanh nên mới cứu bà ta một mạng, không nghĩ rằng Hòa Bích Ngân lại có thái độ như vậy, chuyện này làm cho Bùi Nguyên Minh vô cùng tức giận.
Anh thở ra một hơi rồi thản nhiên nói: "Mẹ của cô đã không sao rồi."
"Không có việc gì thì tốt, bằng không thì tôi sẽ không chỉ để anh cút đi, mà tôi còn kêu người đánh gãy chân của anh."
"Thứ lừa bịp như anh, ba của tôi mắt mờ mới bị anh lừa mà thôi, tôi sẽ không bao giờ bị lừa đâu. Còn nói cái gì mà một giọt máu đã cứu mẹ của tôi? Anh cho rằng anh là thần tiên sao?"
Hòa Bích Ngân có Tô Phúc Lâm và Sư Tuệ Lan ở bên người, lực lượng mười phần, bây giờ cô ta vô cùng khinh thường Bùi Nguyên Minh.
| "Anh không nên xuất hiện ở thế giới của chúng tôi, anh cũng đừng mong mà chiếm được thứ gì trên người nhà của tôi. Cầm lên 3,5 tỷ mà tôi đưa rồi cút đi."
Bùi Nguyên Minh lấy ra tấm thẻ ngân hàng từ trong túi, tay phải buông lỏng rồi thả ở trên mặt đất.
| "Tôi ra tay cứu mẹ của cô là xem trên mặt mũi của Hòa Phong Thành. Dù sao để vương cầu xin tôi, tôi mới cho mấy phần mặt mũi".
"Bây giờ thì tôi cũng đã cho mặt mũi của đổ vương xong, từ giờ phút này, sống chết của các người sẽ không liên quan gì đến tôi nữa"
Dứt lời, Bùi Nguyên Minh quay người rời đi.
"Anh... Anh chờ đó, mẹ của tôi mà có chuyện gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Hòa Bích Ngân bị Bùi Nguyên Minh Hằng, cô ta tức giận đến mức run rẩy cả người.