Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2453



Tô Ngọc Long nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh có thể được Tô Phúc Lâm coi trọng đã may mắn lắm rồi, đời này có thể vui sướng giàu có, không ngừng có tiền tài và mỹ nữ.

"Cơ hội như vậy, sao mà nó lại không biết quý trọng cơ chứ?"

Trong lúc này, trong lòng của Tô Ngọc Long cũng có chút ghen ghét.

"Chó khôn không cản đường, cút ngay"

Sắc mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, không có ý tứ xoay người nào.

"Tôi còn muốn chạy về ăn khuya"

"Chậc chậc chậc, quả nhiên là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt" Sắc mặt của Tô Ngọc Long lạnh lẽo, vẻ mặt châm chọc nói:

"Nhóc con, liền dáng vẻ không trói được con gà này của anh mà còn dám khư khư cố chấp sao, tôi chỉ có thể đánh anh thôi."

"Cho là bản thân có chút võ công mèo ba chân là có thể trang bức trước mặt chúng tôi sao, đã anh không biết trân quý cơ hội, tự tìm đường chết thì cũng đừng trách tôi." Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.

Trong lúc nói chuyện, Tô Ngọc Long vung tay lên, vô cùng đẹp trai mà búng tay một cái.

Rõ ràng, anh ta dùng người cưỡng ép mang Bùi Nguyên Minh đi.

Mấy cái vệ sĩ vuốt vuốt ngón tay, nghiêng đầu rồi đi lên phía trước, trên mặt đầy vẻ cười lạnh.

"Chát chát chát.."

Bùi Nguyên Minh cũng chẳng muốn nói nhảm, tát mấy cái về phía bọn họ.

Nháy mắt sau đó, mấy người vệ sĩ đều bay người tứ tung, từng người đập xuống đất, không đứng dậy nổi.

Tô Ngọc Long sững sờ, vô ý thức quay đầu liếc mắt nhìn, phát hiện trên mặt của bốn tên vệ sĩ đều có dấu bàn tay tím đen, vô cùng chật vật.

"Thằng chó, mày dám ra tay trước sao?"

Tô Ngọc Long tức giận, rút gây điện bên hông ra, nhào tới phía Bùi Nguyên Minh.

"Chát."

Bùi Nguyên Minh trở tay một cái tát, quất Tô Ngọc Long bay ra, cơ thể anh ta đụng vào cửa bằng đồng, không bò dậy nổi.

"Không biết tự lượng sức mình"

Bùi Nguyên Minh một mặt ghét bỏ, lấy ra khăn giấy lau hai tay sạch sẽ, nhàn nhạt mở miệng nói: "Trở về nói cho Tô Phúc Lâm, muốn tôi ra tay thì tới đây quỳ xuống cầu xin tôi"

Bây giờ, mặt mũi của Tô Ngọc Long đã bầm dập, hốc mắt biến thành màu đen, tức giận đến mức run rẩy cả người, muốn nói điều gì nhưng mà không nói được, toàn thân run rẩy. 

Tô Ngọc Long nhìn xem Bùi Nguyên Minh, trong ánh mắt cũng không còn vẻ khinh thường mà tràn đầy sợ hãi.

"Bùi Nguyên Minh, anh dám ra tay đánh người ở địa bàn của tôi sao?"

Ngay lúc này, đằng sau lại có mấy người vọt ra, rõ ràng là mấy người Sư Tuệ Lan bọn họ. "Anh không biết an phận một chút nào sao? Nhất định phải gây chuyện ở đây mới được à"

Hòa Bích Ngân nhắn mày nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

"Đúng rồi, bây giờ tôi tin tưởng giọt máu của anh có thể cứu được mẹ của tôi, anh có thể đi thể hiện một phen"

"Chờ mẹ của tôi tỉnh lại thì tôi bạn thưởng cho anh 35 tỷ."

Hòa Bích Ngân lộ ra vẻ mặt vênh vang đắc ý.

"Bùi Nguyên Minh, anh nên trân quý cơ hội này, có thể mượn nhà của chúng tôi mà dương danh là cơ hội của anh"

"Từ nay về sau, anh cũng có một chỗ đứng trong giới phong thuỷ ở hai thành này"

"Anh cũng không cần cảm ơn tôi, cơ hội này xem như tôi bố thí cho anh."

Hoà Bích Ngân đang thỉnh cầu anh chữa bệnh, nhưng mà dáng vẻ lại tỏ ra rất cao thượng.

Thực sự khó có thể tưởng tượng, một đứa con gái mới mười bảy mười tám tuổi, làm sao lại biến thành bộ dạng này cơ chứ.

Nhưng mà suy nghĩ lại bộ dạng của Hoắc Thu Lan, chuyện này có vẻ cũng rất bình thường.

"Ngại quá cố Hoà. Tôi cũng không hứng thú lắm với việc trở thành thầy phong thuỷ, tôi cũng không cần cơ hội mà nhà họ Hoà cô cho tôi. Cho nên cô kiếm người khác đi." Bùi Nguyên Minh nhún vai.

HB

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.