Thanh âm mũi tên xé gió lạo đi, dần dần bao vây toàn bộ vùng núi xung quanh, chỉ cần bạn họ sơ xuất thì ngay lập tức sẽ trở thành nhím ngay. Bùi Nguyên Minh cúi đầu dặn dò, cố gắng làm giảm bớt bầu không khí mập mờ kì quặc trước mắt.
“Ở lại chỗ này, chú ý an toàn. Tôi sẽ quay lại ngay”.
Vừa dứt lời, anh liền trực tiếp cuộn người nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ, lao vào trong lùm cỏ, nhanh chóng khuất dạng. Thôi Nhã Tuyết thoăn thoắt rút ra vũ khí, cô không phải phụ nữ chân yếu tay mềm, trói gà không chặt, Hiện tại, Thôi Nhã Tuyết đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Cách đó hơn trăm mét người đàn ông bí ẩn đứng từ trên cao quan sát, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh biến mất liền nhíu mày. Trong tay hắn cũng cung tên, có điều từ nãy đến giờ đã hao phí hơn phân nửa số lượng mũi tên rồi.
Nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện người đàn ông này cao chỉ khoảng mét sáu mươi, tuy nhiên đối tay lại thon gầy dài nhỏ. Đối phương ngay lập tức xác định vị trí, sau khi xác nhận Bùi Nguyên Minh không còn ở đây nữa liền thu hồi cung tên, xoay người tiến vào rừng. Với kinh nghiệm của một sát thủ, hắn biết nguyên tắc quan trọng nhất chính là một đòn không trúng, nên chạy thật xa.
Hắn tin tưởng, Bùi Nguyên Minh không hề phát hiện ra mình. Nếu không may phần trăm bị phát hiện vẫn có, hắn vẫn không thể liều mạng đứng ngây ngốc ở đó chờ chết được. Cho dù mũi tên liên tục vơi đi thì Bùi Nguyên Minh vẫn lông tóc vô thương, chuyện này khiến người đàn ông mơ hồ cảm thấy bất an.
Những lần thực hiện nhiệm vụ trước, chỉ cần một mũi tên duy nhất thì mục tiêu đã bị giết rồi. Cho nên hiện tại, hắn dùng tốc độ cực nhanh rời đi. Hắn tính toán, chỉ cần băng qua cánh rừng, sau đó lẩn vào nhóm du khách đang chơi đùa ở bãi biển thì bản thân sẽ an toàn ngay lập tức.
Đùng!
Bấy giờ, bầu trời dày đặc áng mây xám xịt. Cây không ngừng lung lay lao động, khiến cả khu rừng trở nên âm u mịt mù, gió thổi càng lúc càng mạnh. Thời điểm người đang ông gần bước ra khỏi nơi này, bước chân hắn bỗng khựng lại. Bởi vì hắn nghe được tiếng bước chân đạp trên lá khô, từng bước tiếng đến gần mình.
Tuy rằng thanh âm không lớn, từng bước cũng đầy thong dong nhưng ở trong không gian tĩnh lặng như thế này mọi thứ lại trở nên vang vọng hơn bao giờ hết. Người đàn ông thoáng run rẩy, tay phải lật lên, trong tay liền xuất hiện thanh đao nhỏ. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía trước, cẩn thận dò hỏi.
“Là ai?”
“Bang Nam Dương? Không nghĩ đến tôi vừa giết Nguyễn Nhật Bình, các người liền tìm đến rồi! Loại tốc độ này thật sự khiến người khác bất ngờ cùng khâm phục đấy!”.
Tiếng cười khẽ vang lên, Bùi Nguyễn Minh từ trên cây nhảy xuống. Anh cong khóe môi, thong thả dùng giấy lau sạch tay.
“Nói như vậy, anh là người thuộc bang Nam Dương?”
Tuy rằng động tác Bùi Nguyên Minh thực hiện vô cùng đơn giản nhưng người đàn ông lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm không ngừng vây quanh mình. Hắn biết, kẻ có thể giết chết Nguyễn Nhật Bình ắt hẳn không tầm thường nhưng hắn không ngờ Bùi Nguyên Minh đã đạt đến trình độ như vậy.
Không chỉ dễ dàng truy ra vị trí hắn đứng mà còn dám ngang nhiên chặn đường. Chỉ có thể nói, thân thủ cao cường! Bùi Nguyên Minh vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, hỏi thêm lần nữa.
“Thế nào, không muốn nói chuyện? Hay anh bị cấm vậy hả?”