“Nhưng trước khi đi đến Đại Mộ, ông tôi chính là người đứng đầu tại Nam Dương, là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ vì loại khí độc kia mà khiến ông trở thành bộ dạng như bây giờ. Tôi đem ông tới Cảng Thành là vì muốn tìm người chữa khỏi cho ông”
“Thế nhưng tôi phát hiện, dù sử dụng phương pháp y học phương Tây hay thuốc Đông Y thì vẫn cứu không được. Có người nói, ông không phải bị bệnh mà do mệnh cách bị ảnh hưởng. Muốn cứu ông, biện pháp duy nhất nhất chính là rút khí độc từ trong cơ thể ra. Tôi đã tìm khắp Cảng Thành về thầy phong thủy nhưng quả thật chẳng ai có loại bản lĩnh này. Ngay cả Tô Phúc Lâm, sau khi nhìn thấy ông tôi liền nhanh chóng rời đi, nói bản thân lực bất tòng tâm”. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
“Ông ta nói, nếu như Thánh nữ sư Phi Tiên đến từ đạo quận Ngũ Mai thì may ra có thể giúp được. Nhưng bang Nam Dương, làm gì đủ tư cách mời bọn họ? Cho nên hôm nay gặp được anh, hơn nữa chúng tôi còn nhận được thông tin anh đã xử trí Tô Phúc Lắm, ngay cả con quỷ được nuôi dưỡng kia cũng bị anh giải quyết triệt để. Tôi thà liều mạng, trông cậy vào anh”
Dương Huyền Trần nói sơ qua tình huống cho Bùi Nguyên Minh biết. Nhắc đến ông, nụ cười xinh đẹp trên gương mặt cô liền nhạt đi, hiện ra vẻ lo lắng ưu sầu. Người phụ nữ đứng ở vị trí đỉnh cao nhưng dẫu sao tâm tư vẫn có vài phần mềm yếu. Bùi Nguyên Minh nhận thấy tâm tình lo lắng cho ông của Dương Huyền Trân, toàn bộ đều xuất phát từ đáy lòng, sát ý liền giảm đi vài phần.
“Tuy tôi không phải thầy phong thủy nhưng Sát Nhân Thuật vẫn xem như biết vài phần. Đã đồng ý với cô, tôi đương nhiên sẽ cố hết sức.”
Vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh hai người đã xuyên qua khu vườn Nam Dương, đi đến một căn phòng nhỏ. Nơi này được thiết kế vô cùng kì lạ, toàn bộ đều là vật giữ ấm thân thể, hơn nữa ngoại trừ cánh cửa lớn bước vào thì những nơi khác đều bị bịt kín.
. Nếu như chỉ nhìn thoáng qua, nơi này chẳng khác gì một ngôi mộ cả. Bùi Nguyên Minh khẽ chau mày, nhìn thấy Dương Huyền Trân cẩn thận mới cửa phòng, anh mới chậm rãi đi theo. Vừa tiến vào trong, anh liền cảm nhận được luồng hơi vô cùng nóng.
Ngoại trừ máy điều hòa không khí để tránh tình trạng bí bách thì trên các vách tường đều treo lò sưởi đang đốt cháy hừng hực. Mà góc trong cùng còn có lò lửa dùng để đun trà. Điều kì quái chính là cho dù nóng đến như vậy nhưng Bùi Nguyên Minh vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, phảng phất như đến từ địa ngục. Bất luận có làm gì đi chăng nữa, vẫn không thể khiến luồng khí lạnh này giảm bớt.
Bùi Nguyên Minh híp mắt, đi đến nơi phát ra khí lạnh. Phía dưới giường được đốt bằng than giữ ẩm nhưng vẫn không ngăn được cảm giác lạnh rùng mình. Mà trên giường, người phát ra loại khí tức này là ông cụ râu tóc bạc phơ.
“Đây là ông tôi, Dương Để Minh. Sau khi trở về, thân thể ông tôi lạnh giống như bằng vậy, hoàn toàn không thể rời khỏi đây. Một khi mang ra ngoài chắc chắn sẽ chết vì cóng”.