Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Hồng Điệp, khóe miệng tên côn đồ đó khẽ giật, anh ta biết nếu như nói rõ chuyện này ra, bản thân anh hôm nay đừng hòng mà sống sót đi ra khỏi nơi này.
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nghiêm nghị nói: "Là như thế này, tên nhóc đánh lén chúng ta, không những cướp đi người phụ nữ mà cậu Takei thích, hơn nữa còn rất hống hách nói, anh ta sẽ đợi chúng ta ở phòng số một!"
"Nếu chúng ta có bản lĩnh, thì có thể đi giải quyết anh ta!"
"Còn nữa, mấy người ông Kameshita cũng bị đối phương bắt sống, lưng ông Kameshita cũng bị đánh bầm dập, trông rất thảm hại!"
| Cuối cùng, tên côn đồ đó trầm giọng nói: "Cô cả, không phải mấy người chúng tôi vô dụng, mà là tên đó thật sự rất hống hách!".
"Anh ta hoàn toàn không nể mặt chúng tôi chút nào!" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nghe những lời này, đám côn đồ bang Hồng Hưng xung quanh đều lần lượt nhìn nhau, cảm nhận được sự rung động của đối phương.
Một nơi như thành Cửu Long, từ xưa đến nay đều là địa bàn của bọn giang hồ, rồng rắn lẫn lộn.
Hồng Hưng ở địa bàn này phải nói là có quyền ngôn luận tuyệt đối, trừ phi là não bị úng nước, nếu không, ai lại muốn đi tìm phiền phức với người của bang Hồng Hưng chứ?
Quan trọng nhất là, ngay cả khách quý như ông Kameshita của bang Hồng Hưng cũng bị đánh gãy lưng, đây đúng là đang muốn tìm chết mà! Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Dùng bàn chân nghĩ cũng biết, kẻ ra tay chuẩn bị chết chắc rồi. Không những người đó chết, hơn nữa thể lực và gia tộc phía sau anh ta cũng sẽ bị Hồng Hưng tìm đến. Với phong cách của Hồng Hưng, nói giết cả nhà thì chính là giết cả nhà.
Nghe nói Kameshita bị đánh gãy lưng, một người trước giờ luôn lạnh lùng như Takei đột nhiên mỉm cười nói: "Có báo danh hiệu của đảo quốc Âm Lệ chúng ta không?"
"Báo rồi!"
Tên côn đồ vội vàng gật đầu: "Tôi không những nói Hồng Hưng, còn nói ông Kameshita là người của ngài Takei đây, nói ngài là khách quý của đảo quốc Âm Lệ, nhưng mà đối phương căn bản không nể mặt chúng ta."
"Tôi cảm thấy, đối phương chính là tới kiểm tra!" Nghe thấy lời nói của tên côn đồ này, khóe miệng Takei Naoto bất giác hiện lên ý cười.
Với thân phận của anh ta, đừng nói là ở Cảng Thành, cho dù là đến nội địa Đại Hạ, cũng không có mấy người dám không nể mặt anh ta.
Suy cho cùng, anh ta cũng là một trong những đệ tử xuất sắc nhất của Ám Lệ.
Chỉ có điều, hôm nay ở đây không phải là sân nhà của anh ta, không đến lượt anh ta đi chà đạp làm mất mặt người ta.
Nghĩ chắc bên phía Hồng Hưng sẽ giúp anh ta lấy lại thể diện.
Dù sao thì anh ta cũng là khách quý, Hồng Hưng không giúp được khách quý của họ lấy lại thể diện thì bọn họ có thể gỡ bảng xuống được rồi, đừng mong lăn lộn ở hai thành Cảng - Đổ.
| Nghĩ đến điều này, Takei Naoto cầm ly rượu sake lên uống cạn, rồi mỉm cười nói: "Thú vị lắm, nhưng mà chuyện này cũng bình thường, đảo quốc Ám Lệ chúng ta ở Cảng - Đổ cũng chẳng có sức mạnh gì, bị người ta xem thường cũng là bình thường thôi".
"Nếu không, sư đệ tôi Bắc Xuyên Bát Đạo sẽ không bị người ta đã về đảo quốc"
Takei Naoto vẻ mặt đầy xúc động, dường như đảo quốc Ám Lệ đã thật sự suy yếu, có thể mặc người khác ức hiếp lăng nhục.
Nhưng những người quen biết anh ta đều biết, lúc này Takei Naoto là đang lấy lui làm tiến, kích động Trần Hồng Điệp.
Những người trên đảo quốc lúc này đều lộ ra nụ cười mờ ám, bọn họ quá quen thuộc với phong cách hành sự của Takei Naoto.
Cảnh mà Takei Naoto thích xem nhất chính là chó cắn chó, bởi vì như thế không những tiết kiệm được sức lực, hơn nữa còn được xem kịch hay.
Trần Hồng Điệp điềm tĩnh liếc nhìn Takei Naoto, đương nhiên biết được vị đệ tử Âm Lệ này đang nghĩ gì Chỉ là lúc này cô ta không tức giận, mà tự nhiên uống trà.
Sau khi thong thả uống xong chén trà đó, cô ta mới điềm tĩnh nói: "Sức mạnh của Hồng Hưng chúng tôi ở Cảng Thành lớn như vậy, đảo quốc Ám Lệ ở đảo quốc cũng rất đáng sợ, còn có người dám thách thức chúng tôi?"