Lúc này, Takei Seiichiro nhận lấy văn kiện, sau khi nhìn nghiêm túc một hồi, mới trầm giọng bảo: “Cô trở về nói với trợ lý một tiếng, nhà Takei mãi mãi là bạn của Hồng Hưng. Chỉ đáng tiếc, ba tôi bởi vì đau thương quá độ, nên hiện giờ đang nghỉ ngơi ở trên tầng, bằng không, ông ấy chắc hẳn ra ra ngoài, đích thân bày tỏ lòng cảm kích! Nhưng đợi sau khi sự việc này kết thúc hoàn toàn, chúng tôi nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi!”
Trần Hồng Điệp hơi gật đầu, sau đó tiến lại gần hơn, gần như là ghé sát bên tại Takei Seiichiro, thấp giọng bảo: “Ngoại trừ Hồng Hưng ra, thì tôi còn thay mặt thiếu chủ Bùi của Cảng Thành và Las Vegas, đến gửi lời chia buồn. Thiếu chủ Bùi tỏ ý, có vài chuyện anh ấy không tiện ra mặt, nhưng nếu Đảo Quốc Âm Lệ | đồng ý có một người bạn như anh ấy, vậy thì toàn bộ sự vụ của Đảo Quốc Âm Lệ ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas chắc chắn sẽ được mở đèn xanh”
Nghe thấy mấy chữ Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas này, sắc mặt của Takei Seiichiro lại càng thêm | hừng hực. Anh ta nhìn chằm chằm vào Trần Hồng Điệp, gần như trầm giọng nói: “Xin cô chuyển lời tới thiệu chủ Bùi một tiếng, ở trong mắt Đảo quốc Âm Lệ chúng tôi, Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas mới là chủ nhân của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas. Mà thiếu chủ Bùi, mới là chủ nhân của Bùi Môn ở Cảng Thành và Las Vegas!”
Trần Hồng Điệp lộ ra nụ cười mỉm hài lòng thỏa dạ, đồng thời trong lòng cũng thán phục bản lĩnh của Bùi Cửu Thiên. Anh ta kêu mình mang bản hợp đồng này tới đây, nhìn như thiệt một mảnh đất, nhưng trên thực tế lại có thể dẹp yên chuyện Takei Naoto, khiến cơn giận của nhà Takei và Đảo quốc Âm Lệ đều trút hết lên người Bùi Nguyên Minh. Ngoài ra, lại càng có được tình hữu nghị của Đảo Quốc Âm Lệ.
Có tình hữu nghị này, ngày sau Bùi Cửu Thiên muốn ngồi lên vị trí môn chủ Bùi Môn Cảng Thành và Las Vegas, lại càng là chuyện hiển nhiên. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Ngay lúc chủ khách đang vui vẻ, mỉm cười với nhau, thì vào đúng lúc này, bên ngoài linh đường đột nhiên truyền tới tiếng gầm rú của xe hơi.
"Két."
Mấy thanh niên Đảo Quốc nghe tiếng thì chạy ra định ngăn cản, nhưng lúc này, lại trực tiếp bị một chiếc xe Toyota hống hách đụng bay. Chỉ có thể nói, sự lợi hại của sản phẩm Đảo Quốc này quả nhiên là tuyệt vời, dùng để đâm người Đảo Quốc lại càng lợi hại vô song.
Mấy thanh niên Đảo Quốc bị đụng bay đó, khi rơi xuống đất xương cốt đều gây mất vài cái, người nào cũng đều quỳ trên đất hộc máu, vẻ mặt khó tin. Hiển nhiên, những người này chắc chắn không ngờ được, vậy mà lại có người dám tới địa bàn của nhà Takei gây sự.
Takei Seiichiro đứng bật dậy, anh ta lạnh lùng nói: “Ngu xuẩn! Kẻ nào tới đây làm loạn!”
Cùng lúc đó, cả người Trần Hồng Điệp cũng run lên, hình như nghĩ tới chuyện gì đó. Cô ta rút súng máy báng ngắn tinh xảo được mình giấu trong ngực ra theo bản năng, nhìn về phía sau với vẻ hơi khẩn trương.
Trong nháy mắt tiếp theo, cô ta lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng rất nhanh đã mừng như điên. Bởi vì lúc này, Bùi Nguyên Minh đã một chân đá bay cửa xe, lôi theo một người đi tới.
“Ngu ngốc!”
Mấy võ sĩ Đảo Quốc Âm Lệ vốn đang quỳ ngồi gầm nhẹ một tiếng, rút trường đạo Đảo Quốc ra bổ nhào tới. Đây chính là linh đường của Takei Naoto, bọn họ tuyệt đối không cho phép có người tới đây khinh nhờn | thi thể của anh ta như vậy.
Trong nháy mắt này, mấy tay võ sĩ Đảo Quốc có thể nói là dốc toàn sức lực ra ứng phó, đại tuyệt chiêu gì đó đều vung thẳng ra.
“Bốp bốp bốp!”.
Vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, tung một cước, trong nháy mắt tiếp theo, ba đến năm tên võ sĩ Đảo Quốc đều bị đá bay đi, khi rơi xuống đất cả người đều run rẩy, thật lâu không đứng dậy được.
Ngay sau đó, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng hỏi: “Takei Masaki đâu? Kêu ông ta lăn ra đây gặp tôi.”
“Bùi Nguyên Minh! Cậu làm càn quá rồi đấy! Cậu có biết đây là nơi nào không?” Trần Hồng Điệp đứng dậy, tức giận trách mắng chỉ trích anh, đồng thời cũng chỉ ra thân phận của anh.