Nghe thấy lời nói của Takei Seiichiro, Takei Rumiko hơi sững sờ, một lát sau run giọng đáp: “Em hiểu rồi! Bùi Nguyên Minh cho em xem video, rồi dẫn em tới đây chính là để tẩy sạch nỗi oan khuất trên người anh ta! Trên thực tế, cô Trần đã sớm nói sự thật chuyện này cho chúng ta rồi! Bùi Nguyên Minh chính là hung thủ!”
Rất dễ nhận thấy, sau khi nghe thấy chuyện miếng đất ở ngoại thành đó, cô ta đã nhanh nhạy nhận ra Đảo Quốc Âm Lệ đã có cơ hội tiến vào Cảng Thành. Dưới tình huống này, chân tướng còn quan trọng sao?
Điều mà Takei Seiichiro muốn truyền đạt cũng có không gì khác ngoài ý này.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn Takei Rumiko trên mặt đất, lạnh lùng bảo: “Cô Rumiko, cô chắc chắn cô muốn làm trái lương tâm, nói ra những lời này sao? Chắc chắn muốn đổ tội lên người tôi sao?”
Takei Rumiko không nói, Ngược lại Takei Seiichiro hít một hơi thật sâu, sau khi đôi mắt anh ta lóe lên một cái, anh ta tiến lên một bước, nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh một cách lạnh lùng và bảo:
“Họ Bùi kia, không có gì là trái với lương tâm, cũng không có gì là chịu oan ức hết! Chuyện này cậu làm cũng đã làm rồi! Nếu cậu đã là hung thủ, vậy nhất định phải trả giá! Tối nay, cậu phải chôn cùng với em trai tôi!”
Nghe được lời nói của anh ta, tất cả mọi người đều không bất ngờ.
Vẻ mặt của Trần Hồng Điệp lại càng lạnh lùng. Sau khi cô ta lôi bản hợp đồng vương mùi nước hoa kia ra, vậy cho dù Bùi Nguyên Minh có giết chết Takei Naoto hay không, thì anh chắc chắn vẫn phải gánh chịu tội lỗi này.
Bùi Nguyên Minh híp mắt nhìn người Đảo Quốc có mặt ở đây, cuối cùng tầm nhìn rơi lên người Takei Seiichiro, sau đó cười nhạt, bảo: “Bây giờ tôi xem như đã hiểu, cái gì gọi là muốn đổ tội cho người, sợ gì không tìm được cớ! Cái gì gọi là người chết vì tiền, chim chết vì mồi!”. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Hai người Takei Seiichiro và Takei Rumiko đều không phải là kẻ ngốc, chắc chắn biết rõ Takei Naoto không phải do Bùi Nguyên Minh giết. Bởi vì anh không có thời gian, không có động cơ, cũng không cần thiết.
Nhưng phần hợp đồng mà Trần Hồng Điệp đưa cho là gì, cái giá của phần hợp đồng này chắc chắn cực lớn. Đứng trước lợi ích to lớn, Takei Seiichiro không ngại để em trai mình chết không minh bạch.
Có thể nói, người Đảo Quốc vì cái gọi là lợi nhuận, mà có thể vứt bỏ cả người thân, người yêu, bạn bè.
“Được rồi, phí lời vô nghĩa đến đây thôi, người đầu, bắt tên hung thủ giết người này lại!”
Takei Seiichiro nhanh chóng ra lệnh, vẻ mặt lạnh lùng. Theo quan điểm của anh ta, hôm nay, cho dù như thế nào cũng phải giết chết Bùi Nguyên Minh.
Một mặt xem như lấy lại thể diện cho nhà Takei và Đảo Quốc Âm Lệ. Mặt khác thì là hoàn toàn quấn vào chiến xa của Hồng Hưng và Bùi Cửu Thiên. Như vậy, lợi nhuận của Đảo Quốc Âm Lệ mới có thể được tối đa hóa.
Nghe thấy mệnh lệnh của anh ta, ngay lập tức, chỉ nhìn thấy mấy chục võ sĩ Đảo Quốc, tay cầm trường đạo Đảo Quốc tiến lên trước. Cùng lúc đó, còn có mười mấy Ninja xuất hiện từ trong góc, thân hình lóe lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Hồng Điệp cũng phản ứng lại, lúc này cười lạnh bảo: “Người đâu, hỗ trợ khách quý Đảo Quốc của chúng ta truy bắt hung thủ thật sự!”
Mấy lính tinh nhuệ Hồng Hưng lập tức rút súng báng ngắn bên hông ra, người nào cũng nhìn chằm chằm vào Bùi Nguyên Minh với khí thế hùng hổ.
“Người đâu, đóng cửa!” Takei Seiichiro lại ra lệnh, cửa lớn của biệt viện đóng sầm lại một tiếng.
Nhìn thấy người Đảo Quốc sát khí đằng đằng ở xung quanh, còn có lính tinh nhuệ Hồng Hưng với ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt của Bùi Nguyên Minh lạnh lẽo, sau đó hơi thở dài, bảo: “Xem ra, sức lực cả chiều nay của tôi đều uổng phí cả rồi. Đối với người Đảo Quốc các người, không nên nói đạo lý với các người mới phải, cứ giết sạch cho xong. Dù sao thì giữa người và chó cũng chẳng có đạo lý gì để nói hết”