Nghe thấy giọng điệu thiên vị rõ rành rành của Công Tôn Vũ Nhiên, lúc này, Takei Masaki nói:
“Cô Công Tôn, tôi có thể làm chứng cho chấp pháp đường các cô, người này đã giết con của tôi, phá hỏng tình hữu nghị giữa hai nước, những nam nữ Đảo Quốc này đều là do cậu ta giết. Đây chính là đại ma đầu giết người thành thói! Cô nhất định phải dùng pháp luật trói cậu ta lại! Người như vậy không chết, thì tình hữu nghị của hai nước Đại Hạ và Đảo Quốc ở gần nhau sẽ tan thành tro bụi!”
Rất dễ nhận thấy, lúc này, Takei Masaki hoàn toàn không nhớ đến tinh thần võ sĩ đạo thần thánh của Đảo Quốc bọn họ. Hoặc là nên nói, bọn họ vốn là loại hạ lưu để tiện, cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo chỉ là một thứ ngụy trang. Một thứ ngụy trang mong người khác tin tưởng, còn bản thân bọn họ thì tuyệt đối không tin.
Nghe thấy ông ta khóc lóc kể lể vô cùng rõ ràng, lúc này, Công Tôn Vũ Nhiên mỉm cười, đáp: “Ông Takei, ông cứ yên tâm đi, chấp pháp đường chúng tôi nhất định sẽ cho ông một lời giải thích, và cho thiên hạ một lời giải thích! Nếu ngay cả người nhà mình còn không quản được, thì Long Môn chúng tôi còn sống yên ổn kiểu gì được nữa!”
Khi nói chuyện, con ngươi lạnh lùng của cô ta lại rơi lên người Bùi Nguyên Minh! “Phân hội trưởng Bùi, anh thật sự định kháng mệnh lệnh sao?” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Bùi Nguyên Minh cười, nhún vai đáp: “Kháng mệnh lệnh á! Nếu cô đã không phân rõ thị phi, trắng đen, không phân được thiện ác, nối giáo cho giặc như vậy, chính là phong cách của chấp pháp đường, vậy thì cái lệnh này, e rằng rằng tôi thật sự phải kháng lại rồi!” Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Làm càn! Họ Bùi kia, lá gan của anh cũng lớn thật đấy! Vậy mà anh còn dám sỉ nhục chấp pháp đường Long Môn, thêm một tội!”
Lúc này, hai tay cô ta chắp sau lưng, nhìn anh một cách cực kỳ ra vẻ: “Bây giờ điều anh cần phải biết chính là anh đã phạm tội không thể tha, cho dù là môn quy hay là pháp luật thì anh đều vi phạm hết! Lúc này không giơ tay chịu trói, thì anh còn đợi đến khi nào nữa?”.
Một phần hội trưởng nho nhỏ, lại không biết biếu xén quà cáp cho cô ta một cách cung kính, lại còn ương ngạnh với cô ta.
Lúc này, trong lòng Công Tôn Vũ Nhiên tràn đầy sự tức giận.
Lúc trước, có phân hội trưởng nào nhìn thấy cô ta, mà không trước cô Công Tôn, sau cô Công Tôn không?
Có phân hội trưởng nào không phải khúm núm trước cô ta chứ?
Người có thái độ giống như của Bùi Nguyên Minh, là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy, cho nên cô ta càng lúc càng tức tối.
| Lúc này, cô ta trực tiếp rút cây cung bên hông ra, chỉ vào đầu Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng bảo: “Quỳ xuống, ôm đầu, giơ tay chịu trói!” | “Ngu si, hết hết nổi!”.
Bùi Nguyên Minh thở dài một hơi, sau đó híp mắt nhìn Công Tôn Vũ Nhiên, lạnh. lùng đáp: “Ý của cô là những người Đảo Quốc này chính là nhân chứng, có thể chứng minh tôi vi phạm môn quy, vi phạm quốc pháp sao?”
“Không sai!” Vẻ mặt của cô ta đắc ý: “Bây giờ anh đã biết sợ rồi sao? Tôi nói cho anh biết, ở trước mặt Công Tôn Vũ Nhiên tôi.”
Còn chưa đợi cô ta nói cho xong, chỉ nhìn thấy Bùi Nguyên Minh đột nhiên giậm chân trái một bước, rồi vung chân phải. Mười mấy thanh trường đạo Đảo Quốc trên mặt đất đồng thời bay đi, cắm “phập phập phập” vào bụng của các cao thủ Đảo Quốc và Takei Masaki.
Những cao thủ Đảo Quốc này bất ngờ không kịp phòng thủ, tất cả đều ngã xuống đất với vẻ mặt khó tin, vô cùng đau đớn. Trong con người của bọn họ tràn đầy vẻ uất ức kìm nén, tức giận, không tin và khó có thể tin. Làm thế nào bọn họ cũng không ngờ được, dưới tình huống này mà Bùi Nguyên Minh còn dám ra tay giết người. Nhất là Takei Masaki, lúc này ông ta đã tắt thở, chết không nhắm mắt.
“Ôi, tinh thần võ sĩ đạo của Đảo Quốc đúng là khiến người cảm động ghê!” Bùi | Nguyên Minh chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thở dài.
“Mổ bụng cần dũng khí rất lớn. Nhà Takei đều đã mổ bụng hết cả rồi, tôi cảm | thấy có thể kêu Thiên Hoàng Đảo Quốc, sắc phong cho họ là gia đình dũng cảm”