“Tôi còn biết, vốn dĩ Takei Masaki có thể giết chết được cậu, nhưng kết quả cậu lại dùng tên tuổi của Long Môn đến áp chế cậu ta, còn nhân lúc cậu ta không chú ý đến, trực tiếp đánh lén, sát hại cậu ta”. Họ Bùi kia, cậu thật đúng là không biết xấu hổ, đơn giản là không có đạo đức”
Long Ngạo Thiên chỉ vào Bùi Nguyên Minh, nổi giận đùng đùng mắng.
Bùi Nguyên Minh nghe thấy thế thì hơi sững sờ, sau đó có chút hăng hái nhìn thoáng qua Công Tôn Vũ Nhiên.
Công Tôn Vũ Nhiên và đám đệ tử chấp pháp đường đứng phía sau nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bùi Nguyên Minh, bọn họ đều vô thức không dám đối mặt với ánh mắt của Bùi Nguyên Minh.
Hiển nhiên vì để mời ông lão Long Ngạo Thiên này đến, Công Tôn Vũ Nhiên đã che giấu đi một phần sự thật.
Ví dụ như, Bùi Nguyên Minh một người một đao đánh một nhà Takei thành chó, Công Tôn Vũ Nhiên không nói ra.
Bùi Nguyên Minh đá một chân ra, trực tiếp diệt mười mấy người nhà Takei, bao gồm cả Takei Masaki, Công Tôn Vũ Nhiên cũng không nói, mà chính là dùng cách nói Bùi Nguyên Minh mượn dùng tên tuổi của Long Môn để áp chế một nhà Takei.
Nếu không làm như thế, nếu như Long Ngạo Thiên biết Bùi Nguyên Minh tự tay diệt Takei Masaki, ông ta chưa chắc đã dám đến.
“Phó đường chủ Long, tôi lại giải thích với ông thêm một lần nữa, một nhà Takei là mổ bụng tự sát, vô cùng can đảm, nghe nói Thiên Hoàng của Đảo Quốc còn truy phong danh hiệu một nhà dũng cảm cho bọn họ đấy” Bùi Nguyên Minh nở nụ cười nghiền ngẫm.
| “Đây chính là sự thật mà tất cả mọi người Cảng Thành đều biết, bên phía Đại sứ Quán của Đảo Quốc cũng đã chấp nhận cách giải thích này, nếu như phó đường chủ Long ông không phục, ông có thể tìm bọn họ để thưa kiện”
“Đánh thắng, chúng ta tiếp tục trò chuyện, sao nào?”
“Cậu!” Long Ngạo Thiên tức giận đến mức không còn gì để nói, thằng nhóc Bùi Nguyên Minh này, chẳng những có chút thân thủ, năng lực, mà mồm miệng còn rất sắc bén.
Hiện tại ngay cả Đại Sứ Quán của Đảo Quốc, anh cũng nhắc đến rồi, khiến cho ông ta không biết nên nói gì cho phải.
Lúc này đây Trương Laffey cười cười, ông ta híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh rồi nói. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Cậu Bùi, cái gọi là mổ bụng tự sát này rốt cuộc là như thế nào, so với tôi, cậu càng thêm rõ ràng hơn”
“Đối với chuyện này, nhà họ Đồng đã vận dụng bao nhiêu năng lực, chẳng lẽ cậu không biết ư? Có mấy lời, nói toẹt ra sẽ không có ý nghĩa gì nữa đúng không? Tôi biết thân thủ của cậu không tệ, cũng biết cậu có nhà họ Đổng làm chỗ dựa, ở Cảng Thành này, vô cùng có năng lực.”
“Thế nhưng cậu cũng nên biết, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không dựa vào việc chém chém giết giết để giải quyết. Người trong giang hồ đương nhiên sẽ có cách đối nhân xử thế của riêng mình”
“Hơn nữa núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, cậu đối đầu với đường chủ Long như thế, cậu không nghĩ đến hậu quả ư?” | Bùi Nguyên Minh nhún vai đáp.
“Chẳng lẽ tôi giao ra lệnh bài phân hội trưởng, khoanh tay chịu trói đến Đảo Quốc mất mặt xấu hổ, mang roi nhận tội mới là cách làm chính xác à? Chỉ vào hai cái mặt mo này của hai người cũng muốn tôi đi làm những chuyện này ư?”
“Ông cảm thấy các người dựa vào đâu chứ? Dựa vào việc Trương Laffey ông là | hạ nhân giúp hoàng thất đế quốc Ba Tư làm việc ư? Dựa vào việc Long Ngạo Thiên
ông mượn danh nhà họ Long cáo mượn oai hùm à? Hay là dựa vào việc tuổi tác của | hai người cộng lại cũng đã sắp hai trăm tuổi mà vẫn còn đi nịnh bợ người ngoài?”
“Hai vị à, truyền thống kính già yêu trẻ là phẩm chất tốt đẹp của Đại Hạ chúng ta, nể mặt hai người đã lớn tuổi như thế, tôi không so đo chuyện này với hai người”.
“Bồi thường tiền rồi rời đi, chuyện hôm nay dừng ở đây, tôi có thể cam đoan, sau này sẽ không truy cứu nữa”
“Ôi chao, dựa cậu cũng muốn nói cái gì mà sau này không truy cứu nữa? Ai cho cậu lá gan đó!” Long Ngạo Thiên quái gở nói.
“Sao mặt của cậu lại dày như thế chư!”
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, cũng đừng nói những lời lảm nhảm này, nói tóm lại, hôm nay nếu như cậu không giao lệnh bài ra, không đến Đảo Quốc nhận tội thì tôi sẽ giết chết câu”