Hứa Tuyết Kỳ hơi sững sờ, sau đó cô ta nhanh chóng kịp phản ứng lại, biết Bùi Cửu Thiên đang nói đến ai.
Ngay sau đó cô ta nhẹ giọng cười nói. “Thiếu chủ Bùi, lúc trước anh đẩy hai lão già này ra ngoài, mục đích chỉ có hai”
“Một là mượn cơ hội này thăm dò phòng tuyến cuối cùng của Long Môn, nhìn xem Long Môn đổi với Bùi Nguyên Minh dễ dàng tha thứ đến mức độ nào.”
“Thứ hai là đem đế quốc Ba Tư cũng kéo xuống nước, hiện tại Đảo Quốc ở chỗ Bùi Nguyên Minh đã bị đánh cho tan tác quay về, anh Bùi muốn mượn năng lực của đế quốc Ba Tư để giết chết thằng cha kia mà thôi.”
| “Hiện tại hai lão già này giống như anh dự đoán, đều bị phế đi, chẳng phải là đúng ý anh?”.
Bùi Cửu Thiên thản nhiên nói. "Kế hoạch là như thế, chỉ tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa”
“Có một số người ấy mà, cho đến tận cuối cùng cũng không cách nào nhận rõ địa vị của mình, ông ta vẫn cho rằng bản thân vẫn là người cầm quyền năm đó.”
Nói đến đây trên mặt Bùi Cửu Thiên hiện lên vẻ châm chọc. “Có người?” Trên mặt Hứa Tuyết Kỳ lộ ra mấy phần cân nhắc.
Không lâu sau đó lập tức nghe thấy phía đại sảnh truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Một lát sau Trương Laffey với gương mặt bầm dập đẩy cửa đi vào phòng khách, sau đó trực tiếp đi đến trước mặt Bùi Cửu Thiên, ngồi xuống. | Lúc này sắc mặt của ông ta không ngừng vặn vẹo, không ngừng thay đổi, đồng thời còn mang theo một vẻ oán độc.
"Thiếu chủ Bùi, cậu ta chính là Bùi Nguyên Minh, chẳng qua cậu ta chỉ là một phân hội trưởng Long Môn thủ đô mà thôi, sao cậu ta dám đánh mặt chúng tôi như thể chứ!”. Đọc tiếp tại truyện t amlinh 2 47!
“Hơn nữa cậu ta còn mắng tôi là chó của người phương tây, giết cậu ta cho tôi, cậu nhất định phải giúp tôi giết chết cậu ta. Một nhân vật nhỏ như thể lại dám đánh vào mặt của người từng đứng đầu Cảng Thành? Không giết chết cậu ta, sau này sao tôi còn có thể lăn lộn ở Cảng Thành? Sao tôi còn có thể đến yết kiến Hoàng Thất để quốc Ba Tư nữa chứ?”
. Lúc này đây, Trương Laffey quên đi sự chênh lệch địa vị giữa mình và Bùi Cửu Thiên, gương mặt sưng đỏ của ông ta chỉ có cừu hận và sắc bén.
. Ngay sau đó ông ta đi đến trước mặt mấy thuộc hạ của chính mình, liên tục tát lên mặt bọn họ.
“Phế vật, đám người rác rưởi các người. Các người làm vệ sĩ kiểu gì thế? Các người đều là những kỵ sĩ đã xuất ngũ của đế quốc Ba Tư, thế mà ở nơi này, ngay cả dũng khí ra tay cũng không có!”
“Các người làm được cái quái gì hả?”
Trong lúc nói chuyện, Trương Laffey tát liên tục vào mặt những vệ sĩ kia mấy cái, vẻ mặt khó coi đến cực hạn.
Về phần Long Ngạo Thiên thì lúc này đang chạy đến phân bộ Long Môn ở Cảng Thành điều binh khiển tướng, vì thế ông ta không xuất hiện.
“Ông Trương, ông đừng kích động như thế”
Vẻ mặt Bùi Cửu Thiên hờ hững nhìn dáng vẻ không thể kiềm chế được của Trương Laffey lúc này, thản nhiên nói.
“Mỗi khi gặp phải chuyện lớn thì đều cần phải bình tĩnh, đây là thứ mà năm đó ông dạy tôi”
“Sao bây giờ gặp chuyện lớn, chính bản thân ông lại không an tỉnh được hả? Hơn nữa Bùi Nguyên Minh là phân hội trưởng Long Môn thủ đô, anh ta có thể ngồi lên vị trí này, bản thân đã nói nên năng lực của anh ta”
“Trước kia tôi cũng cảm thấy anh ta mềm yếu có thể ức hiếp được, nhưng lần này bố cục đều bị anh ta nhìn ra, thậm chí còn mất đi Trần Thái Tùng, Bùi Diễm Lan, một nhà Takei. Vì thế ông sơ ý một cái ăn thiệt ở chỗ anh ta cũng là một chuyện hợp tình”
"Ông không nên quên, trước khi ông đi giúp Long Ngạo Thiên ra mặt, tôi đã cảnh cáo ông, Bùi Nguyên Minh là một kẻ khó đối phó, ông lại cứ thích tham gia vào trong đó, tôi nên nói gì với ông đây?”
Vẻ mặt Bùi Cửu Thiên hờ hững, anh ta đã sớm tìm xong đường lui, lúc này anh ta nheo mắt nói.