Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2572



Chương 2572:

“Được rồi, chúng tôi phải đi tham dự buổi đấu giá của khách sạn Bách Nhạc. Cô đừng ở chỗ này khiến người ta buồn nôn thêm nữa, biến ngay”

Tuy Trương Alex có chút buồn, chẳng qua anh ta vẫn liếc qua cơ thể rung động lòng người của Đổng Hoài An, sau đó xoay người chuẩn bị cùng Maria rời đi.

Dù sao có thể trở thành quý tộc của đế quốc Ba Tư, thậm chí là có cơ hội nắm được quyền thừa kế chính là tâm nguyện lớn nhất đời này của anh ta.

Dù sao cũng có hơn một nghìn người có lẻ xếp hàng chờ đợi quyền thừa kế này, Trương Alex anh ta cũng vui vẻ chịu đựng.

Bùi Nguyên Minh nheo mắt nhìn Trương Alex, sau cùng không nhịn được mà lạnh lẽo nói. “Họ Trương kia, anh có biết vừa rồi mồm anh rất thối không?” . Nghe thấy Bùi Nguyên Minh nói như thế, vẻ mặt Trương Alex lạnh lẽo.

Đổng Hoài An lại không muốn để Bùi Nguyên Minh chọc vào phiền phức gì, lúc này vội vàng kéo tay Bùi Nguyên Minh lai.

“Anh Bùi, được rồi, đừng nên so đo với thằng cha này làm gì!” “Sớm muộn gì thì thằng cha không biết xấu hổ này cũng sẽ có chuyện nhờ đến tôi” Bùi Nguyên Minh nhìn thấy thái độ kiên quyết của Đồng Hoài An, anh cũng không nói gì thêm nữa, dù sao đây cũng là việc riêng của Đồng Hoài An, anh cũng không tiện tham dự quá nhiều.

Thế nhưng lúc nghe thấy ba chữ “Bùi Nguyên Minh”, sắc mặt Trương Alex sững sờ, nói.

“Anh chính là kẻ không có giáo dưỡng, không hiểu được tính già yêu trẻ, ỷ vào chuyện có nhà họ Đồng làm chỗ dựa, làm trai bao nhưng suốt ngày diễu võ giương oai ở Cảng Thành, Bùi Nguyên Minh?”.

“Trai bao?” Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn Trương Alex, không biết những lời này của anh ta từ đầu mà đến. “Chẳng lẽ anh không phải trai bao à?” Vẻ mặt Trương Alex tràn đầy ghét bỏ.

“Ỷ vào việc có nhà họ Đồng làm chỗ dựa, chẳng những ra tay với khách quý Đảo Quốc, hơn nữa còn ra tay với người đứng đầu tiền nhiệm của Cảng Thành.

“Chính mình rõ ràng không có bản lĩnh, còn bày ra dáng vẻ trâu bò” “Đây rõ ràng chính là chưa thấy qua việc đời, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn?” Bùi Nguyên Minh thản nhiên đáp. “Sao thế? Tôi đánh ông cụ nhà anh, khiến anh khó chịu hả?” Trương Alex lạnh lùng nói. “Đây không phải là có khó chịu hay không, vấn đề này, anh không xứng để hỏi”

“Nếu như anh là quý tộc hoàng thất của đế quốc Ba Tư, anh muốn đánh má trái của ông nội tôi, ông ấy còn đưa má phải cho anh đánh, nhưng anh lại chỉ là một người dân bình thường mà thôi, ỷ vào bản lĩnh ăn bám của mình bắt nạt một thân sĩ để quốc Ba Tư không muốn ra tay với anh. Hành vi này của anh là kẻ thô lỗ.”

“Nếu như hành vi này của anh bị người phương tây văn minh biết, anh sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.” “Nếu như tôi là anh, lúc này tôi đã tự sát luôn cho rồi.” “Đúng là mất mặt xấu hổ”. Lúc này Trương Alex rất có dáng vẻ mọi người đều say chỉ có mình ta tỉnh.

“Tôi nói cho anh biết, sở dĩ Đại Hạ vẫn luôn lạc hậu hơn so với thế giới, chính là vì có rất nhiều kẻ như anh, không hiểu quyền lợi, không hiểu văn minh, giống như đám người trong rừng rú vậy”.

“Có đôi khi tôi thật sự bởi vì huyết thống Đại Hạ của mình mà cảm thấy mất mặt xấu hổ.” Bùi Nguyên Minh cười nhạt một tiếng.

“Anh cảm thấy mình là người Đại Hạ thì rất mất mặt, thế sao không tự sát, kiếp sau đầu thai đến để quốc Ba Tư không được à?” .

“Anh… Trương Alex thiếu chút nữa hộc máu. “Anh thì biết cái gì, chẳng lẽ anh không biết Thượng Đế nói tự sát phải xuống địa ngục à?” “Nói chuyện với một kẻ lạc hậu như anh, thật đúng là quá lãng phí sức lực của tôi rồi”

“Tôi thật tình hy vọng anh có đủ nhiều mạng, nhìn xem thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào, đừng bị trói buộc bởi văn minh nhỏ hẹp của Đại Hạ, không thấy dáng vẻ thật sự của thế giới bên ngoài”.

Vẻ mặt Trương Alex tràn đầy ghét bỏ, dáng vẻ giống như Bùi Nguyên Minh nên đi học thêm. Hiển nhiên ở trong mắt anh ta, thế giới phương tây chính là ngọn đèn hải đăng, là biểu tượng cho sự văn minh. Về phần bản thân anh ta là kẻ ăn bám, ôm bắp đùi của hoàng nữ đế quốc Ba Tư, anh ta lại lựa chọn không nhìn. Theo như anh ta thấy, có thể ôm đùi là bản lĩnh của anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.