Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2609



Chương 2609:

“Á!” Hứa Tuyết Kỳ che mặt bay ra ngoài, trực tiếp đâm sầm vào trên cửa chính, cô ta đau đến mức cả người run rẩy.

Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta có nhiều hơn một dấu tay màu đỏ, khiến cho mặt của cô ta đau đớn đến mức vặn vẹo.

Nhưng lúc này này đây, trên mặt của cô ta càng nhiều hơn chính là loại cảm giác chấn động và ngạc nhiên.

Tinh thần cô ta hoảng hốt, khó mà tin được. Tuy cô ta biết Bùi Nguyên Minh đạp Takei Masaki , đạp Công Tôn Vũ Nhiên. Thế nhưng cô ta không tin Bùi Nguyên Minh lại dám giẫm lên chính mình.

Bởi vì những người kia nhiều nhất cũng chỉ là có rất nhiều liên quan đến Bùi Cửu Thiên mà thôi, mà bản thân cô ta lại khác biệt, chính mình là hồng nhân bên người Bùi Cửu Thiên.

Thậm chí có tin đồn, bản thân cô ta có cơ hội trở thành mợ chủ tương lai của môn chủ Bùi Môn.

Ở Cảng Thành này, cho dù là bốn gia tộc đứng đầu, trợ lý Hồng Hưng, bang Nam Dương đều phải nể mặt cô ta mấy phần, ai dám ra tay với cô ta chứ?

Nhưng vượt ngoài dự liệu của Hứa Tuyết Kỳ chính là, người đàn ông Bùi Nguyên Minh này chính là một tên lưu manh, chẳng những ra tay còn đánh cho cô ta mất hết thể diện.

“Cái gì? Sao có thể như vậy được? Thế mà lại có người dám đánh cô Hứa?” Xung quanh đám phụ nữ Tôn Thanh Trúc đứng bên cạnh đều đã lấy lại tinh thần, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Bọn họ hoàn toàn không thể tin được chính mình lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không ai chấp nhận được kết quả này.

Ở một nơi như Cảng Thành lại có người dám ra tay với Hứa Tuyết Kỳ? Một cái tát đánh bay cô ta ra xa mười mấy mét? Đây là đang nằm mơ ư?

Thậm chí Tôn Thanh Trúc còn tự tát mình một cái để đảm bảo mình không năm mơ.

Đám người Châu Tứ Hải đều trợn mắt há mồm, không sao khép lại được.

Mấy người bạn thân của Giang Ngọc Hạ cũng biến thành mồm chữ O, thật lâu không khép lại vào.

Chỉ có Giang Ngọc Hạ sau khi hơi sững sờ thì trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ. Đối với một người phụ nữ như Hứa Tuyết Kỳ đều có thể không chút kiêng kị ra tay.

Bùi Nguyên Minh này quả nhiên không phải người bình thường. Hứa Tuyết Kỳ sững sờ trong giây lát, cuối cùng cũng bò dậy, cô ta đẩy đám người Tôn Thanh Trúc ra, che mặt chỉ vào Bùi Nguyên Minh mắng to.

“Họ Bùi kia, anh dám đánh tôi?”

“Anh biết rõ thân phận và địa vị của tôi không? Anh biết đánh tôi sẽ có hậu quả và kết cục như thế nào sao?”

“Tôi nói cho anh biết, anh chết chắc rồi” “Chẳng những anh phải chết mà tất cả những người có liên quan với anh đều phải chết”

“Cho dù con chó mà nhà anh nuôi cũng chết chắc”. Lúc này Hứa Tuyết Kỳ vô cùng tức giận. Vẻ mặt nghiêm túc. Bùi Nguyên Minh không chỉ đánh vào mặt cô ta mà còn đánh vào tự tôn và thể diện của cô ta.

“Bốp”

Không đợi tiếng rống giận của cô ta rơi xuống, Bùi Nguyên Minh lại đi lên một bước, trở tay tát một cái.

Hứa Tuyết Kỳ càng thêm không kịp phản ứng, người lại một lần nữa bay ra ngoài.

Lần này cô ta và vào vách tường trên hành lang, một lúc lâu cũng không bò dậy nổi.

“Ồn ào, bảo cô xin lỗi, sao lại nói nhảm nhiều như thế chứ?” Bùi Nguyên Minh lấy khăn tay lau sạch ngón tay mình, đồng thời vẻ mặt còn tỏ ra ghét bỏ.

Đám người Tôn Thanh Trúc đều là vẻ mặt cứng ngắc, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp một người phách lối lại bá đạo đến mức này, ở Cảng Thành, đối mặt với người phụ nữ của Bùi Cửu Thiên, đối mặt với cô cả nhà họ Hứa, còn có thể ra tay độc ác như vậy.

Người đàn ông này thật đúng là khiến người ta tuyệt vọng, cũng làm cho người ta sợ hãi thán phục.

“Lên, tất cả lên hết cho tôi, giết chết anh ta, giết chết anh ta”

“Xảy ra chuyện gì đã có tôi chịu trách nhiệm, tôi muốn chém anh ta thành muôn mảnh”

Vào lúc này Hứa Tuyết Kỳ cũng không đoái hoài gì đến nơi này là đâu.

Cô ta che mặt mình, gương mặt cô ta sưng như đầu heo, sắc mặt dữ tợn nói với mấy vệ sĩ binh vương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.