Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2641



Chương 2641:

“Đing động động..”.

Lựu đạn rơi xuống mặt đất, lăn lóc mấy vòng nhưng không nổ tung, mà là ở trên mặt đất không ngừng lắc lư.

Một đám người nhìn thấy thế thì mồ hôi lạnh ứa ra, cả người không ngừng run rẩy.

“Ô, thế mà không nổ à?”

“Xin lỗi nhé, quả lựu đạn này thể mà tịt ngòi à?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh ngạc nhiên, sau đó anh lại tiện tay lấy từ trên người Mạnh Chí Cường ra một quả lựu đạn khác, dễ như trở bàn tay mở chốt an toàn.

“Tôi thả người, tôi giao người cho anh” Mạnh Chí Cường còn chưa kịp làm ra phản ứng thì Hứa Tuyết Kỳ đột nhiên quát lên.

Ai cũng không muốn chết, chứ đừng nói là mới đi dạo qua quỷ môn quan một lượt, Hứa Tuyết Kỳ càng không muốn chết.

Cuộc sống của cô ta trôi qua rất phong phú, cô ta tuyệt đối không muốn chết ở chỗ này.

Mạnh Chí Cường cũng hít sâu một hơi, vẻ mặt anh ta khó coi đến cực hạn.

Vào lúc này, anh ta chỉ hận không thể đập đầu chết trên mặt đất, Mạnh Chí Cường chưa từng nghĩ đến chính mình cũng có lúc sợ hãi như thế.

Rất nhanh theo cuộc điện thoại của Hứa Tuyết Kỳ, Giang Ngọc Hạ bị mấy vệ sĩ đưa ra, tuy vẻ mặt cô ta có chút tái nhợt, nhưng không có thương tổn gì.

Dù sao bọn họ đều là người trong giới thượng lưu, có một số việc, Hứa Tuyết Kỳ không dám làm loạn.

Tiếng nói vừa vang lên, Bùi Nguyên Minh bước một bước, một chân trực tiếp đạp lăn Mạnh Chí Cường xuống đất.

Đồng thời giẫm lên lưng Mạnh Chí Cường, khiến cho anh ta nhất định phải quỳ trên mặt đất.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người hoảng hốt không thôi.

Nếu như nói cảnh tượng Bùi Nguyên Minh ném lựu đạn kia là cả gan làm loạn, như vậy giờ phút này đây, anh một chân đạp lăn Mạnh Chí Cường, ép anh ta quỳ xuống, đây thật đúng là hung hăng càn quấy.

Nhớ lại tất cả quá trình, mọi người mới nhất ra, tối hôm nay người nắm quyền chủ đạo thật ra không phải Mạnh Chí Cường mà chính là thằng cha Bùi Nguyên Minh trước mắt này.

ít nhất cho dù là Mạnh Chí Cường hay Hứa Tuyết Kỳ, trước đó có lẽ bọn họ còn muốn lợi dụng Giang Ngọc Hạ để đạt thành mục đích gì đó, nhưng lúc này đây, bọn họ ngoại trừ bị Bùi Nguyên Minh đạp ngã xuống đất thì không còn kết cục nào khác.

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người đều hơi ngẩn ra, căn bản không biết mình nên làm ra phản ứng gì.

Mấy người đàn ông và phụ nữ ăn mặc cao quý đều che miệng của mình, không để cho bản thân phát ra vào tiếng thét chói tai vào lúc này.

“Nói xin lỗi đi.” Bùi Nguyên Minh giẫm lên Mạnh Chí Cường, vẻ mặt hờ hững nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.