Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2687



Chương 2687:

“Keng…” Bùi Nguyên Minh búng ngón tay, trường kiếm vừa tuột khỏi tay Lục Trạch Thần, lúc này bay ngược trở về. Thanh trường kiếm bay sát qua trán của anh ta, trực tiếp cạo ra một mảng trắng phớ trong mái tóc của anh ta.

Bùi Nguyên Minh mở miệng với vẻ mặt lạnh lùng:

“Nể mặt Thiên Môn trại các cậu có phải người tham gia trận chiến Á Âu năm đó, nên tôi không giết cậu, nhưng lần sau sẽ không còn dễ bàn như vậy nữa đâu.”

Lúc này, cả người Lục Trạch Thần đổ mồ hôi lạnh. Vừa rồi sinh tử chỉ cách anh ta trong chớp mắt mà thôi. Lúc này, nhìn thấy Bùi Nguyên Minh ung dung tự tại, anh ta muốn nói ra lời hăm dọa gì đó, nhưng cho dù thế nào cũng không thể thốt thành lời được.

“Phế vật! Tất cả đều là một lũ phế vật!” Lúc này, Sư Tuệ Lan cũng phản ứng lại, nhìn Lục Trạch Thần bị đánh bay, vẻ mặt của cô ta ghét bỏ.

Thằng cha này bề ngoài thì ngon, nhưng thực chất lại chẳng được cái nước gì, không có một chút bản lĩnh nào, vậy mà cũng dám ra mặt làm mất thể diện. Bấy giờ, Sư Tuệ Lan cảm thấy nếu mình không nghĩ cách nào đá Bùi Nguyên Minh một cước tàn nhẫn, thì mặt mũi của mình sẽ không thể lấy lại được.

“Cậu Vũ, e rằng vẫn phải nhờ cậu ra tay rồi” Cô ta nhìn người đàn ông duy nhất trong đám đông, từ đầu đến cuối vẫn ung dung nhàn nhã này, đồng thời mở miệng.

Người thanh niên này híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, sau đó bước lên một bước, thản nhiên bảo:

“Tôi có thể ra tay, nhưng sau khi ra tay, võ công chúng tôi sẽ không còn nợ Đạo Quan Ngũ Mai các cô bất cứ ơn huệ gì hết. Tôi sẽ từ từ dạy dỗ tên hề lố lăng này biết nên làm người như thế nào”.

Ngay đúng lúc cậu Vũ đang chuẩn bị đi ra, thì lúc này, có mấy chiếc xe Toyota Century dừng lại ở cửa lớn đạo quán. Người lái xe và dẫn đường đều là đệ tử của chấp pháp đường Long Môn. Lúc này, bọn họ cung kính mở cửa sau của một chiếc xe ở giữa đoàn xe, mời một ông lão Đảo Quốc tóc bạc trắng, mặc yukata, vẻ mặt hờ hững xuống.

Ông cụ Đảo Quốc này có gương mặt chữ điền, yukata trên người không nhiễm một hạt bụi trần. Đồng thời, bên hông ông ta giắt hai thanh đạo Đảo Quốc, một dài, một ngắn, trông có vẻ giống một ông lão bình thường.

Mà ở phía sau ông ta, thì lại là một người đàn ông trung niên mang vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có thể nhìn ra được đây chắc chắn cũng không phải người bình thường.

Long Thiên Trường nhìn thấy bọn họ thì cả người chấn động, sau đó thấp giọng nói:

“Cô Sự, cô yên tâm chớ có hoảng loạn, là Kiếm Thánh Miyada Shinosuke và ngài Tenkade Daito tới. Chúng ta không cần thiết phải ra tay vào lúc này đâu! Có Kiếm Thánh Miyada. Shinosuke ở đây, lát nữa ngay cả bản thân mình chết như thế nào, họ Bùi đó cũng chẳng biết!”.

Miyada Shinosuke là Kiếm Thánh của Đảo Quốc Âm Lệ. Mà người đàn ông trung niên đi cùng với ông ta thì lại là con trai của Tenkade Shiro, Tenkade Daito. Có thể nói, hai người này đại diện cho hai trong sáu đại trường phái ở Đảo Quốc, thực lực không tầm thường. Đây cũng là lý do tại sao Long Thiên Trường thân là đường chủ của chấp pháp đường Long Môn, lại phải quỳ liếm chân hai người này.

Theo quan điểm của Long Thiên Trường, thì Long Môn tuyệt đối không đánh lại được hai đại trường phái Đảo Quốc. Gặp được bọn họ, thì vẫn nên nhận thua, mà làm bạn. Dù sao thì người thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Về phần Bùi Nguyễn Minh hết lần này đến lần khác đối đầu với người Đảo Quốc, trong quan điểm của ông ta chính là tội đáng muốn chết, hẳn nên bị băm thây thành vạn mảnh.

Nghe được lời nói của Long Thiên Trường, Sư Tuệ Lan im lặng một lát, sau đó cô ta dùng tay ra hiệu cho cậu Vũ an tâm chớ có hoảng loạn. Tiếp đó cô ta quay đầu, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng bảo:

“Lát nữa lại xử lý tên khốn nạn này sau!”

Vừa dứt lời, trên gương mặt của cô ta nặn ra một nụ cười, sau đó đi theo bên cạnh Long Thiên Trường, cùng tiến về phía đám người Miyada Shinosuke và Tenkade Daito lúc này đã giẫm lên bậc thềm.

“Kiếm Thánh Miyada Shinosuke đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa, vẫn mong được thứ tội!” .

Long Thiên Trường là người đầu tiên tiến lên, sau đó là những con em nhà giàu và đệ tử tinh nhuệ của chấp pháp đường đó, người nào cũng đều mang vẻ mặt nịnh nọt, chỉ thiếu nước quỳ xuống gọi ba.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.