Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2727



Chương 2727:

“Dừng tay, không ai được phép ra tay!”

Đúng lúc đó, Đường Lân Nhã bỗng đứng lên, thân hình bà ấy lảo đảo nhưng sắc mặt đã hồi phục lại như bình thường.

“Cậu Bùi là đang chữa bệnh cho tôi.”

“Không ai được phép vô lễ với cậu ấy” Lúc này, Bùi Vân Phi hơi sững sờ, thấp giọng nói:

“Phu nhân Đường, thằng nhóc này lại dám xúc phạm bà như vậy.”

“Không xúc phạm gì cả, cậu ấy thật sự đang chữa bệnh giúp tôi” . Vẻ mặt Đường Lân Nhã rất kì lạ, bà ấy cũng cảm thấy Bùi Nguyên Minh quá suồng sã ngay từ đầu.

Nhưng trì hoãn đến lúc sau, bà ấy ho ra một ngụm máu loãng màu đen, lúc này cả người nhẹ nhõm hơn nhiều, giống như cởi bỏ một tảng đá đang đè nén trong lòng.

Đám người Bùi Nguyên Minh nhìn biểu cảm của Đường Lan Nhã, vẻ mặt đều rất ngạc nhiên khi nhìn thấy phu nhân Đường vốn lạnh lùng như thần tiên trên trời, bây giờ lại nhiễm thêm một tầng hương vị khói lửa nhân gian.

Thế nhưng đây mới là tinh thần mà con người cần phải có.

Không thể nghi ngờ rằng, chỉ vài cái tát của Bùi Nguyên Minh và một ấm trà lại có thể đánh tan máu đọng trong lòng Đường Lan Nhã. Đây là động tác gì chứ?

Mấy người Bùi Vân Phi lại trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không tin vào cảnh tượng trước mắt.

Mười vị bác sĩ nổi tiếng hàng đầu ở Cảng Thành, bậc thầy y học ở Bắc Âu hay bác sĩ hoàng gia của Đảo Quốc đều bó tay trước tâm bệnh của phu nhân Đường.

Tên họ Bùi này chỉ cần vài cái tát cộng thêm một chén nước đã có thể chữa trị rồi?

Tất cả những chuyện này chỉ có thể nói là không tưởng tượng nổi.

“Phu nhân Đường, cái tát vừa rồi của tôi là để kích động cơn tức giận lâu nay trong lòng bà”

“Để làm bà phun ra cục máu động tích tụ lâu nay trong lòng bà làm bà không thoải mái”

“Một tháng tiếp theo, bà đều có thể ngủ ngon giấc, không bao giờ gặp lại cơn ác mộng quay lại ngày bà mất đi con trai mỗi đêm nữa” Bùi Nguyên Minh rút khăn giấy trên mặt bàn ra lau ngón tay.

“Nhưng mà những điều này chỉ là chỉ tiêu, không phải là chữa trị tận gốc”

Đường Lan Nha vỗ nhẹ vào bộ ngực cao chót vót của mình, quả thật cảm thấy rằng cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Thật sự là giống như được sống lại.

Lúc này, bà không còn nghi ngờ gì đối với Bùi Nguyên Minh nữa mà nói với một vẻ mặt nghiêm túc:

“Khó trách tuổi còn trẻ đã là đường chủ của chấp pháp đường Long Môn”

“Cũng khó trách khi đám người Lý Hạnh Mai và Bùi Văn Kiên ở Đà Nẵng kinh doanh đã nhiều năm, một buổi sáng sớm lại thất bại trong tay cậu”

“Trước đây tôi vẫn còn hoài nghi với cậu, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị thuyết phục.”

“Tôi đồng ý với điều kiện của cậu”

Nghe thấy lời nói của Đường Lan Nhã, sắc mặt Bùi Vân Phi và những người thân tín của mình đều thay đổi rõ rệt.

Chỉ một câu tôi đồng ý đơn giản của Đường Lân Nhã thôi cũng sợ rằng sẽ làm dấy lên một cuộc chiến đẫm máu ở Cảng Thành. và Las Vegas.

“Tiếp theo, tôi cần phải chữa trị như thế nào nữa?” Đường Lân Nhã hỏi với một vẻ mặt thành thật.

Bùi Nguyên Minh cười cười nói:

“Phu nhân Đường, tâm bệnh thì cần thuốc chữa tâm bệnh, cởi chuông thì cần tìm người buộc chuông”

Trước đây ai là người làm con trai của bà không được sống, bây giờ bà để người đó không được tồn tại”

“Đây gọi là giết người thì đến mạng, thiếu nợ thì trả tiền!”

“Báo thù xong, suy nghĩ trong đầu bà sẽ được thông suốt, tâm bệnh đã nhiều năm như vậy của bà cũng sẽ tự nhiên được chữa khỏi”.

“Mà điều kiện của tôi chính là đơn thuốc dành cho bà!”

Sắc mặt Đường Lân Nhã hơi thay đổi một chút, trong giây lát khó coi đến cực đỉnh. Lời nói của Bùi Nguyên Minh rất đơn giản, trực tiếp ám chỉ Bùi Cửu Thiên chính là hung thủ giết chết con trai của bà.

“Cậu Bùi, cậu có chứng cứ gì không?” Đường Lan Nhã chật vật mở miệng nói.

“Còn cần có chứng cứ sao?”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh rất lạnh lùng.

“Nếu như con trai bà tồn tại, đó là mối đe dọa lớn nhất đối với ai, còn nếu như con trai của bà chết đi, ai là người được hưởng lợi lớn nhất?”

“Tôi nghĩ với phương tiện và năng lực của phu nhân Đường thì việc điều tra không khó đâu nhỉ”

“Cho dù bà không điều tra ra được thì Bùi môn chủ, bản thân là môn chủ của một môn phái thì luôn có thể điều tra được đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.