Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2744



Chương 2744

“Lời này nên hiểu thế nào?” Tenkade Shiro thần sắc lạnh nhạt mở miệng.

“Nếu như ông thật sự lợi hại như đám chó điên kia ca tụng, thì ông cũng không cần phải an bài một chiếc xe taxi tới làm cho nó phát nổ, cũng không cần phải bố trí nhiều tay súng đi đối phó với tôi như vậy.”

“Chuyện ông nên làm, là một người một đạo đi tới trước mặt tôi, sau đó ở trước mặt mọi người chém tôi”

“Nhưng mà, ông không có”. “Ông dùng thủ đoạn phức tạp hơn, chỉ nói rõ một chuyện” “Đó chính là, ông sợ!” “Ông sợ mình không phải là đối thủ của tôi.” “Ông sợ bị tôi tát một cái chết tươi”. “Ông sợ cái kết quả của Miyada Shinosuke chính là kết quả của ông”

Bùi Nguyên Minh nheo mắt lại, cười cười nói: “Chuẩn bị càng nhiều, thủ đoạn càng đầy đủ, càng nói rõ ông không tự tin đối với thân thủ của mình”.

“Còn cái này nữa, tôi mới này có xích mích với Bùi Cửu Thiên xong thì ông, người một đời là kiểm thánh Đảo Quốc có thể xuất hiện ở Cảng Thành nhanh như vậy, còn chuẩn bị kỹ càng muốn giết tôi?”

“Ông đừng nói ngồi máy bay. Cho dù có ngồi hỏa tiễn cũng không có tốc độ nhanh như vậy đâu nhỉ?”

“Giải thích duy nhất chính là lúc Miyada Shinosuke tới, thì ông cũng đã tới Cảng Thành”

“Chẳng qua là, ông kiêng kỵ tôi, sợ tôi cho nên từ đầu chí cuối, ông cũng không dám ra tay đối với tôi”

“Thậm chí hôm nay phải ra tay, cũng là bất đắc dĩ mà thôi”

“Nói tới nói lui, chính là ông cảm thấy mình không phải là đối thủ của tôi.” “Ông kinh sợ!”.

Bùi Nguyên Minh đặt ly trà xuống, suy nghĩ một chút nói: “Nhìn từ góc độ này, ông, vị Kashima Shinto Ryu ở Đảo Quốc này, rốt cuộc thông minh hơn Miyada Shinosuke mấy phần”

“Xét ở điểm này, hôm nay tôi có thể không giết ông” “Chỉ cần ông quỳ xuống trước mặt tôi, tự mình rót cho tôi một ly trà, nói lời xin lỗi, sau đó chạy trở về Đảo Quốc”

“Nói không chừng, tôi sẽ cho một mình ông mặt mũi, không phế hư ông thì sao?”

“Càn rỡ!”

“Thằng đần! Anh tự tìm cái chết!”

“Làm nhục kiếm thánh, tội đáng muốn chết!”

Lời của Bùi Nguyên Minh làm cho tám kiếm khách Đảo Quốc kia giận đến nhảy dựng.

Giờ phút này, thanh kiếm dài dắt bên hông bọn họ trong nháy mắt được tuốt ra khỏi vỏ. Ánh hàn quang lóe lên, trong khoang thuyền sát ý trùng trùng.

Bùi Nguyên Minh nhìn cũng không nhìn những người này một cái, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như Tenkade Shiro ông cảm thấy dựa vào những tên phế vật này là có thể làm gì được tôi, thì ông có thể quan sát một chút xem sao vậy”.

“Đến lúc đó, ông sẽ biết, ngày đó ở đạo quán Long Môn, có hay không có Dương Đế Minh cũng chẳng khác biệt gì.”

Tenkade Shiro híp mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, một lát sau “hư” một tiếng bật cười, nhàn nhạt nói: “Cậu Bùi, tôi không khỏi không thừa nhận, cậu rất tự tin”.

“Nhưng có lẽ cậu hắn biết một cái đạo lý, đó chính là có nhiều lúc tự tin quá đáng thường sẽ hại chết người” “Ta sợ anh?”

“Anh có phải quá đề cao mình rồi hay không?”

“Sở dĩ tôi đến Cảng Thành trước thời hạn là bởi vì muốn tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ Bùi Môn.

“Tôi sở dĩ phải bố trí nhiều người như vậy, là bởi vì tôi muốn nhìn một chút xem liệu anh có tư cách để tôi tự mình động đạo với anh hay không?”

“Nếu không, tùy tiện một con chó con mèo ven đường cũng cần đến Tenkade Shiro tôi tự mình động thủ, vậy tôi sẽ bận đến chết mất.”

“Đối với giải thích này của tôi, không biết cậu Bùi có hài lòng hay không?” Bùi Nguyên Minh cười cười nói: “Giải thích càng nhiều, mượn cớ càng hợp lý, càng nói rõ ông sợ” “Có điều, bây giờ chúng ta tiếp tục nói cái này, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.” “Da mặt ông dày như vậy, há sẽ thừa nhận mình sợ tôi?”

“Như vậy, bây giờ ông tính thế nào đây?”

“Là tính tự mình lên, hay là tính để cho tám tên phế vật sau lưng ông kia tới trước?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.