Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2762



Chương 2762

“Nếu thật là vậy, như thể tôi chỉ có thể nói, Bùi Lệ Thu tôi sẽ mặc cho người ta xử lý!”

“Mấy năm nay, tôi đã nhìn làm anh rồi!”

Bùi Lệ Thu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bùi Cửu Thiên.

Cô ta dường như không ngờ được cậu chủ của Bùi môn ở Cảng – Đổ vậy mà lại vì một người phụ nữ mà kích động tới mức này.

“Lệ Thu, đây không phải là chuyện kích động hay không, mà là cả hai thành Cảng – Đổ đều biết, đạo quán Ngũ Mai đứng phía sau lưng tôi”

Bùi Cửu Thiên nói rõ từng chữ.

“Cho dù Sư Phi Tiên chỉ tình cờ gặp Bùi Nguyên Minh, nhưng xét về thân phận địa vị của Sư Phi Tiên mà nói, nếu kẻ có dã tâm dùng những lời này để đồn đại ra ngoài, như thế, nói không chừng sẽ tổn hại đến mối quan hệ vốn đã mỏng manh giữ chúng ta và đạo quán Ngũ Mai! “

“Càng huống hồ, là một người đàn ông, tôi không thể chấp nhận tôn nghiêm của mình bị sỉ nhục như vậy!”

“Tôi thà chết, chứ không thể nhìn Sư Phi Tiên quấn lấy người đàn ông đó”

Bùi Lệ Thu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt tuấn tú của Bùi Cửu Thiên, một lúc lâu sau mới khẽ nói nhỏ: “Anh thà chịu chết?”

“Cửu Thiên, những lời này không phải một người sắp lên nắm quyền là có thể nói ra được đầu”

“Bây giờ anh đang ở trong giai đoạn quan trọng, ăn nói, làm việc gì, cũng phải biết suy nghĩ, đừng để những chuyện này mà làm ảnh hưởng đến vị trí của anh”

“Nếu không phải suy nghĩ cho anh, thì hôm nay tôi đâu có đích thân sắp xếp những chuyện này?”

“Thế nhưng, bây giờ ngược lại tôi lại cảm thấy, hành động lần này của tôi cũng có một chút kích động rồi”

“Điều đúng đắn nhất mà chúng ta nên làm bây giờ có lẽ là tạm thời nhẫn nhịn đi”.

“Đợi khi chúng ta có được những thứ mà chúng ta muốn nhất, chúng ta mới đủ sức lấy thế Lôi Đình Vạn Quân để giải quyết cái thằng nhóc Bùi Nguyên Minh kia!”

Mặc dù Bùi Lệ Thu rất hận Bùi Nguyên Minh, nhưng sau khi ngồi trong xe một lúc, cô ta cũng bình tĩnh lại. Thằng nhóc đó dám tát cô một cái, đúng là có bản lĩnh, có sức mạnh.

Trước khi Bùi Cửu Thiên nắm quyền, nếu anh ta cứ tiếp tục liều sống liều chết với người đàn ông như thế, ngoại trừ làm ảnh hưởng đến vị trí của bản thân, thì còn có được lợi ích gì chứ?

Cho nên, việc cần làm bây giờ, chính là phải suy nghĩ kỹ càng trước hậu quả rồi mới hành động.

Cái tát của Bùi Nguyên Minh không chỉ khiến Bùi Lệ Thu sợ hãi và tức giận, mà còn khiến người phụ nữ kiêu ngạo này không ngoan thêm vài phần.

Ít nhất, cô ta cũng đã từng là phu nhân của Long Điền, là ngũ tiểu thư của Bùi môn ở Cảng Đồ, tuyệt đối không biết hai chữ nhẫn nhịn là viết như thế nào.

Bùi Cửu Thiên im bặt một lúc lâu, sau đó mới trầm giọng, nói: “Chúng ta có thể tạm thời không động tới Bùi Nguyên Minh, cũng có thể tạm thời không để ý đến chuyện giữa cậu ta và Sư Phi Tiên”

“Thậm chí tôi có thể vì thương vị mà tạm thời bỏ qua cho cậu ta!”

“Nhưng vấn đề là, tôi chịu bỏ qua cho cậu ta, cậu ta có chịu bỏ qua cho tôi không?” “Cái khác không nói, chỉ nói Đường Lan Nhã, bà ấy bây giờ đã lôi chuyện của mười năm trước ra truy hỏi tới mức nào rồi?”

“Chuyện này, chính là do Bùi Nguyên Minh khơi dậy”

“Một khi Đường Lan Nhã tìm được chứng cứ xác thực, đừng nói là thượng vị, mà cái mạng nhỏ của tôi cũng sẽ không được đảm bảo, đúng không?”.

“Một kết cục chẳng mấy tốt, chính là lưu vong ở hải ngoại.”

Nói xong, Bùi Cửu Thiên “hờ” cười khẩy một tiếng, nét mặt mang theo chút mỉa mai châm biếm.

Có rất nhiều chuyện, phải coi thời cơ và khí số.

Anh ta có thể nhẫn nhịn, nhưng đại cục không cho phép anh ta nhẫn nhịn.

Ánh mắt Bùi Lệ Thu lạnh hẳn đi, hồi lâu sau mới lên tiếng nói nhỏ: “Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, muốn giải quyết chuyện này, không cần phải ra tay từ chỗ Bùi Nguyên Minh”

“Chúng ta có thể bắt đầu trực tiếp từ chỗ người phụ nữ Đường Lân Nhã này”

“Một con gà không để được trứng, cho dù đột nhiên chết bất đắc kỳ tử cũng không ai quá để ý, đúng không?”

“ít nhất lão thái quân sớm cũng đã không cần đến người con dâu này rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.