Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2793



Chương 2793 Cô thư ký xinh đẹp
Một màn ép cung kết thúc.
Mà chuyện này vốn được định là chuyện xảy ra đột ngột, khiến cho Bùi Văn Cẩn không kịp đối phó.
Dĩ nhiên Bùi Cửu Thiên dễ dàng nhận ra, thành ra chuyện này không giải quyết được gì.
Mà Tạ Băng bên này cũng đã phát ra nhiều lính canh gác đến nhiều nhóm khác nhau để chỉ bảo một trận, từ đó đảm bảo những chuyện tương tự
sẽ không xảy ra lần nữa.
Bùi Nguyên Minh nhún vai, quay trở về phòng khách của mình.
Chỉ có thể nói, biển trời trước mắt đúng là một cảnh tượng đẹp.
Bùi Nguyên Minh ngồi tới trưa, chuẩn bị cho người làm mang bữa sáng khác đến thì tiếng gõ cửa vang lên.
Bùi Nguyên Minh nhìn đồng hồ đang điểm mười hai giờ, liền đứng dậy.
Cửa phòng mở ra, Tạ Băng không biết từ lúc nào đã thay sườn xám, đứng trước mặt Bùi Nguyên Minh cung kính nói: “Cậu chủ Bùi, chủ nhân mời
anh tới dùng bữa cơm đạm bạc. Không biết cậu chủ Bùi có rảnh không?”
Nhìn người đẹp trước mặt dáng người yểu điệu, khuôn mặt thanh tú như ngọc.
Điều quan trọng nhất là phong cách nữ cường của cô ấy mang khí khái của một chị đại lạnh lùng, giỏi giang .
Điều này làm cho Bùi Nguyên Minh không khỏi rung động, Đường Lan Nhã có thể coi là một tấm lòng lớn, lại chịu để cho một người quyến rũ mê
người như vậy đi theo Bùi Văn Cẩn làm thư ký?
Bà ấy không sợ địa vị môn chủ phu nhân của mình bị lung lay sao?
Thấy Bùi Nguyên Minh nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt có chút thất thần, Tạ Băng vẻ mặt lãnh đạm, không có bất kỳ phản ứng nào, có vẻ như
cô ấy đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm như thế này rồi.
Lúc này, cô khẽ ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Cậu chủ Bùi, không biết anh rốt cuộc có rảnh không?”
” Bùi môn chủ bên kia vẫn đang đợi câu trả lời của anh”
Hiển nhiên, cô ấy biết rõ tình hình của Bùi Nguyên Minh như lòng bàn tay, dù là môn chủ của chấp pháp đường Long Môn hay Thế Tử Minh, đối
với những người như Tạ Băng thì cũng không coi là gì.
Tuy nhiên, những chuyện xảy ra đêm qua và sáng nay ngược lại đã khiến Tạ Băng để mắt đến Bùi Nguyên Minh. Nếu không phải như vậy, Tạ
Băng lạnh lùng kiêu ngạo này sẽ không thể nào tự mình tới mời Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh lúc này mới phản ứng lại, biết mình vừa rồi không được lịch sự, cười áy náy rồi nói: “Cô Tạ Băng, thật xấu hổ. Vừa rồi tôi bị
dung mạo xinh đẹp của cô làm cho ngơ ngẩn một chút, nên cô đừng để ý nhé.”
Tạ Băng hơi sững sờ khi nghe Bùi Nguyên Minh thẳng thắn thừa nhận.
Trong ấn tượng của cô ấy, bất kỳ người đàn ông nào gặp phải cảnh tượng như vậy đều gượng ép giải thích, cơ mà thẳng thắn thừa nhận, dường
như Bùi Nguyên Minh trước mặt là người duy nhất.
Lúc này, trong lòng Tạ Băng Băng hiện lên một vẻ khác thường.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng áp chế sự kinh ngạc không nên xuất hiện trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu”
Bùi Nguyên Minh cũng không nói gì nữa, mà nở một nụ cười: “Do Bùi môn chủ mời, dù tôi không rảnh cũng không có ý nghĩa gì”.
Tạ Băng mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở, sau đó cô đưa tay làm động tác mời: “Cậu chủ Bùi, xin mời đi bên này”
Bùi Nguyên Minh đi theo Tạ Băng phòng ăn.
Đường Lan Nhã không có ở đó, chỉ có Bùi Văn Cần đang dựa vào bàn ăn uống nước lọc, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trên bàn trước mặt, bữa trưa đơn giản nhất đã được bày ra.
Hai hoặc ba loại rau cải, một con cá trắm, một quả trứng hấp.
Đều là món ăn nhà nấu, không có vẻ gì đặc biệt, từ đây cũng có thể nhìn ra được tính cách của Bùi môn chủ.
Đây là một người chân thực, sẽ không thích hưởng thụ xa hoa.
Phải thừa nhận là như thế, Bùi Nguyên Minh biết rất nhiều người ở Long Môn đánh bạc ở Cảng Thành, chỉ có vị môn chủ Long. Môn trước mặt là
phù hợp với khẩu vị của anh nhất.
Bùi Nguyên Minh lúc này cũng không khách sáo mà tự mình ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên gắp một miếng củ cải, trong miệng vừa có vị ngọt, lại
có chút đắng nhẹ, dư vị vô tận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.