Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2883



Chương 2883:
Bùi Nguyên Minh cười nhạt, không ừ hừ gì uống trà trong tay.
Thấy mình cố gắng thuyết phục không có bất cứ tác dụng gì, Trần Đồng Hoa bỗng nhiên run run một chút, run giọng nói: “Cậu Minh, tôi biết những người như các anh thường dùng độc để khống chế người dưới tay”
“Nếu không, anh cũng hạ độc tôi đi, như vậy anh sẽ không sợ tôi phản bội anh!”
“Hơn nữa anh cũng biết, bây giờ tôi đã không còn nơi nào để đi, tôi không một lòng với anh, không có sự che chở của anh, ra cửa cũng sẽ bị xe đâm chết!”
“Cậu Minh, không phải là tôi không nguyện ý lập công chuộc tội, mà là ta thực sự không lấy ra được.”
Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Đầu tiên, độc dược thứ này tôi không có, coi như là tôi có thì giá trị của loại đồ vật này còn đáng giá hơn cái mạng cô, cô dựa vào cái gì mà nghĩ cô có tư cách để tối lãng phí một viên độc dược?”
“Thứ hay, người là hay thay đổi, loại bán nước cầu vinh, quên nguồn quên gốc như cô càng hay thay đổi.”
“Tôi không có nhược điểm của cô, nhìn không thấy có giá trị, tại sao tôi phải che chở cho cô?”
“Đơn thuần vì làm Lý Linh Đơn ghê tởm à?” “Có cần thiết không?”
“Cho nên, tôi vẫn chỉ có cấu kia, cô không thể lấy công chuộc tội, hiện tại có thể đi”
“Không tiễn”.
Bùi Nguyên Minh cười híp mắt, đối với loại phụ nữ này, anh không tin đối phương ở dưới trướng Lý Liên Kiệt, lại không biết chút. thông tin có ích nào?
Căn cứ tin tức Bùi Nguyễn Minh lấy được, người phụ nữ này mấy ngày nay ít nhất đã lên giường với ba vị quý tộc cùng phú thương của đế quốc Ba Tư.
Dưới sự thán phục thể lực của cô ta hơn người, Bùi Nguyên Minh cũng tin tưởng Trần Đồng Hoa đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình ác hơn nhất định là giấu gì đó.
Sở dĩ cho tới bây giờ còn đang giả ngây giả dại, cái gì cũng không nói, nói trắng ra là để cho mình một đường lui mà thôi.
Dù sao, một khi cô ta thực sự bán đứng Lý Liên Kiệt, trừ đi trên một con đường với anh ra, cô ta cũng không có lựa chọn nào khác rồi.
Cho nên, Bùi Nguyễn Minh không có bị người phụ nữ như hoa lê đẫm mưa này lừa dối.
Dù sao cô ta vốn là một con hát ưu tú, tốc độ chớp mắt ra nước mắt có thể nhanh hơn vài phần tốc độ cô ta cởi quần. “Cậu Minh, tôi thực sự không lấy ra được gì mà, thực sự cái gì cũng không biết.”
“Nếu không, sau này tôi làm nô bộc dành riêng cho anh được không?”
“Anh muốn tôi làm cái gì thì tôi làm cái đó!”
Trong lúc nói chuyện, Trần Đồng Hoa đứng lên vô ý ỡm ờ đi về phía Bùi Nguyên Minh.
Tuy rằng cô ta vừa nói đòn sát thủ lớn nhất của mình không có ý nghĩa với Bùi Nguyên Minh. Nhưng đã đến một bước cuối cùng, cô ta vẫn không kìm được muốn thử nhìn một chút.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mắt này, không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ cầm chén trà trong tay. hắt thẳng lên mặt cô ta.
Nước trà nóng hổi làm cho Trần Đồng Hoa kêu lên sợ hãi lui ra phía sau, cũng để cho cô ta hiểu Bùi Nguyễn Minh cẩn thận cùng từ chối người ngoài ngàn dặm.
Thường ngày mọi việc đều thuận lợi, hôm nay ở trước mặt Bùi Nguyên Minh, không có chút tác dụng nào. Các loại biểu tình trên mặt Trần Đồng Hoa đều biến mất, thay vào đó là một loại lạnh nhạt.
Cô ta tiện tay lau đi nước trà trên mặt, sau đó tự mình ngồi ở trên ghế sa lon, lại lấy ra mặt điều thuốc lá dài nhỏ hút, chậm rãi phun ra một vòng khỏi.
Bùi Nguyên Minh rất hứng thú nhìn người phụ nữ trước mắt trước sau giống như hai người vậy, trong lòng anh biết con hát này cuối cùng đã bỏ đi ngụy trang của cô ta, chuẩn bị nói chuyện tử tế với mình.
Dưới cái nhìn soi mói của Bùi Nguyên Minh, Trần Đồng Hoa cau mày, một lát sau mới lạnh lùng nói: “Tuy rằng tôi ở dưới trướng của Lý Liên Kiệt, cũng bởi vì anh ta mới lấy được thẻ xanh, thế nhưng phần lớn là tôi làm việc dưới sự sắp xếp của Lý Linh Đơn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.