Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2918



Chương 2918

Chẳng mấy chốc, một nữ dealer có vẻ ngoài tầm hai mươi tuổi bước tới. Cô ấy ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn thì không có kinh nghiệm.

Theo thông tin, cô ấy chỉ được chọn ngẫu nhiên làm dealer từ những khách du lịch trong Đổ thành, cô ấy chỉ được huấn luyện trong mười lăm phút và nói cho cô ấy biết một chút kiến thức và việc cần phải chú ý.

Điều đáng nói là, để cô ấy làm dealer một ván, giá là ba tỷ đồng.

Vì vậy, ngay cả khi du khách may mắn cho dù có run cầm cập, thì vẫn tuân theo quy tắc và đưa ra mười bộ bài mới toanh cho Bùi Nguyên Minh và Lý Liên Kiệt lựa chọn. Bùi Nguyên Minh và Lý Liên Kiệt cũng không nói nhiều, thay vào đó họ nhanh chóng chọn ra một bộ bài.

Dealer mở hộp bài trước mặt mọi người, lấy ra những quân bài có hình joker bên trong, sau đó trộn hai bộ bài lại với nhau, rồi cho hai người chơi kinh bài.

Hành động của cô ấy vẫn chưa được thông thạo lắm, và thậm chí thỉnh thoảng để lộ một hoặc hai thẻ bài, nhưng cũng không ai can thiệp vào hành động của cô ấy, bởi vì hành động gà mờ của cô ấy mới chứng tỏ cô ấy sẽ không gian lận.

Nhưng mà, Bùi Cửu Thiên hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi người dealer kia, anh luôn cảm thấy dealer đó có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ mình đã nhìn thấy ở đâu.

Sau khi xáo bài, dealer nói khẽ: “Bùi thiếu, Lý thiếu, hai vị ai làm nhà cái?”

Bùi Nguyên Minh thờ ơ nói: “Dù sao tôi cũng là một nửa chủ nhân, nhà cái đương nhiên phải do tôi làm. Nếu Lý thiếu không có vấn đề gì thì cứ trực tiếp chia bài. Suy cho cùng tôi vẫn là chờ chặt đứt một tay của Lý thiếu!

Lý Liên Kiệt phá lên cười, liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi phải thừa nhận đã lâu không có người dám tự mình tìm đường chết ở trước mặt tôi. Nhưng là, người ta càng tự tìm chết, tôi giẫm lên mới thấy sướng. Đối với những người như cậu, mỗi tháng tôi phải đạp đến mấy lần. Tháng này giẫm chết cậu xong, thì tôi có thể kết thúc một cách hoàn hảo rồi.”

“Vậy sao? Tôi hi vọng Lý thiếu có thể tự tin như bây giờ, đừng để lúc bị tôi chặt tay, khóc lóc gọi ba gọi mẹ đấy.”

Bùi Nguyên Minh cầm lấy chén trà phổ nhĩ trên bàn, sau đó nhẹ giọng nói: “chia bài.”

Dealer khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu chia bài có hơi không quen tay, hai người đều một sáng một tối

Bài của Bùi Nguyên Minh là một số chín.

Bài của Lý Liên Kiệt là một số ba. Bùi Nguyên Minh mỉm cười, ra hiệu với Lý Liên Kiệt.

Lý Liên Kiệt không thèm nhìn lá bài của mình, nhẹ nhàng nói: “Tôi không tin vận khí của mình kém như vậy, nào, cho tôi một lá nữa.”

Trong khi nói, Lý Liên Kiệt liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn.

Ngay sau đó, dealer nhanh chóng chia một lá bài, chín. Chín cộng với ba, mười hai điểm, nếu thẻ bài của Lý Liên Kiệt là bất kỳ một trong mười, J, Q hoặc K, thì bài của anh sẽ quắc.

Tất nhiên, anh ta cũng có thể áp đảo Bùi Nguyên Minh.

Lý Liên Kiệt mỉm cười, sau khi xem qua con át chủ bài của mình, anh ta nhẹ giọng nói: “Không tệ, vận khí của tôi quả thật không tệ”

“Bùi thiếu chủ, đến phiên cậu.”

“Suy cho cùng, trừ khi tôi thực sự không may mắn, thẻ bài cuối của tôi là mười, nếu không tôi đè chết anh. Anh chắc cũng đoán ra, bài của tôi là hơn mười tám, đúng không?”

“Thế nào?”

“Cậu có cần rút bài nữa không? Hay là chuẩn bị nhận thua?” Trong khi nói, Lý Liên Kiệt búng tay, như thể đang chế giễu Bùi Nguyên Minh.

Nghe thấy âm thanh của ngón tay, con người của Bùi Nguyên Minh như có chút ngưng trệ, nhưng ngay sau đó lại trịnh trọng nói: “Tôi muốn rút bài!”

Ngay sau đó, dealer chia một lá bài, A.

Thêm điểm chín trên tay của anh để tạo thành điểm mười.

Trong ván này, bài Bùi Nguyên Minh đã rất lớn rồi. Nhưng ảnh cũng không thèm nhìn bài, lạnh lùng nói: “Rút tiếp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.