Chàng Rể Quyền Thế

Chương 2931



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 2931:

“Pằng..”

Một viên đạn chì trúng vào lưng Bùi Cửu Thiêt Lực va chạm cực lớn trực tiếp làm cho thân hình Bùi Cửu Thiên văng ra, sau đó mạnh mẽ rơi xuống đập vào một tấm kính.

Tấm kính vỡ vụn, lộ ra vết nứt giống như mạng nhện, từng mảnh vỡ nhỏ rơi xuống.

Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Bùi Cửu Thiên rơi xuống đất, anh ta phun ra một ngụm máu, sắc mặt cực kì khó coi Phát súng này của Lý Liên Kiệt quá hiểm độc, cho dù Bùi Cửu Thiên có là đệ nhất Chiến ‘Thần cũng không thế phản ứng lại Lúc này Bùi Cửu Thiên tuy rằng chưa chết, nhưng cũng phải chịu đau đớn cùng cực, máu tươi tràn đầy miệng vết thương.

“Thiếu chủI”

Hộ vệ của Bùi môn tại Cảng Thành và Las ‘Vegas có mặt ở đó trong nháy mắt kinh hãi, một khắc sau cả đám người nhanh chóng lao ra, có hộ vệ chẵn trước thân thể của Bùi Cửu Thiên, thét lên: “Tên khốn kiếp họ Lý, thiếu chủ nhà chúng tôi vì anh mà vào sinh ra tử, vậy mà anh lại có thể ngấm ngầm ra tay độc ác!”

Có người nhanh chóng lấy ra viên đạn được, nhanh chóng nói: ‘Mau chóng đưa thuốc cho thiếu chủ, đưa thiếu chủ tới bệnh viện!”

Tình cảnh vô cùng rối loạn.

Không chỉ có người của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas chấn động, mọi người xung quanh cũng tinh thần hoảng hốt, ngay cả nhóm Thánh Điện Kị Sĩ nhất thời cũng không kịp phản ứng lại Lý Liên Kiệt rõ ràng trong tiếng gào thét, Bùi Cửu Thiên là bạn bè chí cốt, anh em thủ túc của anh ta, nhưng anh ta tại sao lại đột nhiên bóp cò súng?

Không lẽ nào, là hoả khí cướp cờ?

Bùi Cửu Thiên nhanh chóng nuốt xuống viên thuốc mang theo bên người, sắc mặt tái nhợt trông tốt hơn một chút.

Anh ta đẩy những hộ vệ đang chăn trước mặt ra, ánh mắt ẩn chứa đau xót nhìn Lý Liên Kiệt, nói: “Liên Kiệt, cậu có ý gì?”

Nhìn thấy một màn tương tàn của hai người anh em này, Bùi Nguyên Minh cười cười, dùng tay ra hiệu một cái, ám chỉ những người khác không cần làm việc dư thừa.

Dù sao bây giờ cũng là cảnh chó tranh mồi, thật hết sức đặc sắc, hà tất gì phải chen chân vào đó?

Thậm chí, Bùi Nguyên Minh còn mang lực lượng lùi về sau bốn năm mét, để cho hai anh em này không gian thoải mái.

“Có ý gì ưu?”

Lý Liên Kiệt cười lạnh nhìn chăm chăm Bùi Cửu Thiên.

“Anh còn nói với tôi, tôi với anh là anh em kết nghĩa?”

“Tôi còn nghĩ lần này tôi tới Cảng Thành, là để giúp anh thượng vị”

“Kết quả thì sao, theo anh từ đầu anh liền phối hợp với tên họ Bùi này hãm hại tôi”

“Anh muốn tôi chết có phải không?”

“Tôi nói cho anh biết, Bùi Cửu Thiên, nếu anh muốn tôi chết, anh có thể đường đường chính chính mà ra tay với tôi, dùng thứ ât mưu quỷ kế này liền nghĩ có thể hại chết tôi sao?

“Anh làm trò nực cười gì vậy?”

“Người đâu, bản chết Bùi Cửu Thiên cho tôi!”

“Vậy mà lại muốn hại chết Chiến Thần này!”

“Anh để Thánh Điện Kị Sĩ của tôi ở đâu?

“Đặt đế quốc Ba Tư ở đâu?”

Lý Liên Kiệt lúc này đây có thể nói là oai phong lẫm liệt, lời nói chính nghĩa.

Anh ta nói từng câu từng chữ như đau đớn tột cùng, dường như vừa khóc vừa kể, tựa hồ đang nâng cao chính nghĩa.

Cho dù là Thánh Điện Kị Sĩ luôn luôn sát phạt quyết đoán, giờ phút này lại có chút không thể hiểu được cục diện thay đổi này.

“Tên khốn!”

“Đầu óc cậu có vấn đề à?”

Bùi Cửu Thiên lúc này rốt cuộc mới có phản ứng lại, anh ta nhịn không được mà chỉ về phía Lý Liên Kiệt thét lên.

“Tên khốn Bùi Nguyên Minh kia không dám giết tôi, vậy nên lúc này mới tới, cậu không nhìn ra được anh ta như vậy là muốn mượn đao giết người sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.