Chương 2996
Ngay lập tức, Bùi Nguyên Minh cũng cảm giác được sự nguy hiểm ngay trước mắt mình.
Một đạo chém tới bất thình lình, mang theo luồng sát khí vô tận, giống như những con quỷ dữ vừa bước ra khỏi địa ngục đang | lao đến cào xé.
Kiếm Thánh Kashima Shinto Ryu cũng không nói đùa, Tenkade Shiro thật sự có sức mạnh của Chiến thần.
Một đạo chém tới, đã chém đến ngay trước mặt Bùi Nguyên Minh.
Bùi Nguyên Minh búng ngón tay, cơ thể lùi ra phía sau theo bản năng.
“Choang..”.
Hai lực tấn công va chạm nhau, âm thanh chói tai vang lên, luồng khí mạnh mẽ tỏa ra, Bùi Nguyên Minh lùi về phía sau vài bước. Cho dù Bùi Nguyên Minh không hề xem thường Tenkade Shiro, nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao sức mạnh bây giờ của vị Kiếm Thánh Kashima Shinto Ryu còn lớn hơn vài lần so với lần gặp trước.
Hiển nhiên, sau lần bị thua đó, Tenkade Shiro đã có kinh nghiệm xương máu, hẳn là đã phải đóng cửa tu luyện rất vất vả. Hôm nay Tenkade Shiro, cũng coi như là đã cố gắng rất nhiều để có thể mạnh đến mức này rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Bùi Nguyễn Minh tiện tay nhặt một thanh đao dưới đất lên, rồi sau đó lắc đầu nói: “Tenkade Shiro, tuy rằng ông đã rất cố gắng, nhưng trong mắt của tôi, sức mạnh của ông không có bất kỳ ý nghĩa gì cả”. Chiến Thần cũng được, Chiến Thần mạnh nhất cũng được, trong mắt Bùi Nguyên Minh, quả thật có khác nhau, nhưng không có khác biệt lớn.
“Thật sao?”
“Vậy mày thử nhìn chiêu này của tao đi!”
Vẻ mặt của Tenkade Shiro nghiêm túc, không nghĩ đến chiêu mà mình luyện bao lâu nay đã thất bại.
Chỉ là đến bước này, Tenkade Shiro hiểu rất rõ rằng ông ta không còn đường lui nữa rồi.
Bùi Nguyên Minh cũng đã mang theo Bùi Cửu Phong đến đây rồi, cái này thể hiện rằng anh ta đã có chuẩn bị trước khi đến.
Tự ép bản thân tỉnh táo lại, Tenkade Shiro khẽ quát một tiếng, bước chân lại chuyển động, lại vọt tới hướng của Bùi Nguyên Minh một lần nữa.
“Choáng choang choang!”
Lúc này đây, động tác của Tenkade Shiro đã nhanh hơn so với vừa rồi, một hơi chớm ra mười tám nhát liên tiếp. Mười tám nhát đao này đều ẩn chứa áp lực cực kỳ hung ác, mang theo một loại bị thương một đi không trở lại.
Tay phải Bùi Nguyên Minh run lên, anh lấy thanh đao của nước Đảo bảo vệ bản thân, nhanh chóng đỡ được từng nhất từng đao hạ xuống của Tenkade Shiro.
Bùi Nguyên Minh không có vội vã hạ chiếu hiểm chết người, bởi vì anh cảm giác, cảm thấy chuyện đêm nay có gì đó không ổn. Lấy cách làm người của Tenkade Shiro mà nói, tại sao có thể dùng cả mạng sống để bảo vệ người ngoài.
Bình thường mà nói, ông ta sẽ phải giao Lý Dịch ra ngay sau đó bản thân ông ta sẽ chạy trốn.
“Pằng pằng pằng!”
Đúng lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng súng bắn, còn có tiếng bước chân lộn xộn vang lên.
Bùi Cửu Phong nhanh chóng ra ngoài nhìn thử, quay người lại, nói với Bùi Nguyên Minh bằng giọng lo lắng: “Anh Minh, người ở phía ngoài sắp đến kịp rồi, thời gian của chúng ta chỉ sợ là không còn nhiều”.
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày, lần này bọn họ đến tập kích, điều này cũng có nghĩa là số lượng người của bọn họ mang đến sẽ | ít hơn những người chuẩn bị đến.
Một khi tất cả bọn họ đều đến đây, chuyện tiếp theo sẽ rất phiền toái.
“Cậu Minh, thật sự là ngại quá”.
Tenkade Shiro mỉm cười lịch sự, nói.
“Trước khi ra tay, tôi đã gọi người đến”
“Chẳng bao lâu nữa, hàng trăm cao thủ đang rải rác khắp mọi nơi sẽ tập trung ở đây thôi.”
“Tôi biết cậu cả Bùi rất lợi hại, cũng biết anh là một chiến thần”
“Thế nhưng hai nắm đấm khó đánh bại được bốn cái tay”
“Cũng như một anh hùng thì sẽ không đánh lại nhiều người”
“Hôm nay anh đã chạy đến địa bàn của tôi làm loạn, vậy thì ở lại đây mãi mãi luôn đi.”
Tenkade Shiro tự biết là hiện tại ông ta không thể đánh bại Bùi Nguyên Minh, nhưng muốn chống đỡ trước khi người hỗ trợ đến, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.