Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3004



Chương 3004

“Thiếu chủ cũ?”

“Nước sông không phạm nước giếng?”

Bùi Cửu Phong nhìn Bùi Nguyên Minh, trên khuôn mặt tràn đầy ý cười lạnh lùng.

“Cậu cả Bùi Nguyên Minh, anh xem mấy lời này của anh kìa, hình như không giống như đang muốn giải hoà với tôi thì phải.”

“Chỉ có điều, lần này anh cùng với Bùi Cửu Phong ngàn dặm xa xôi chạy tới nước Đảo, giúp đỡ chú Tư tôi tìm ra được thủ phạm của sự việc cách đây mười năm trước”

“Sau đó anh lại mạnh tay giải quyết Lý Liên Kiệt mang trên mình đầy hào quang trở về, sự trở lại này của anh ta sẽ tạo ra những nguy cơ gây hại cho Cảng Thành và Las Vegas…

“Nói ngắn gọn, đừng tưởng rằng những ngày này Bùi Nguyên Minh anh làm được bao nhiêu vụ ở Cảng Thành và Las Vegas”

“Nhưng thực ra mỗi vụ anh làm đều ích nước lợi nhà, ảnh hưởng rất lớn nha!”.

“Thế cho nên, vừa nhìn thấy cậu cả Bùi Nguyên Minh đây tôi liền đưa ra quyết định, từ giờ trở đi, mỗi người dưới quyền tôi đều sẽ xem anh như khách quý”

“Sau này sẽ không có ai dám tới làm phiền anh nữa” Chỉ cần anh trong vòng hai mươi bốn giờ tới.”

Nói tới đây, Bùi Cửu Thiên nhìn vào cổ tay của Patek Philippe, cười nói: “Xem cái trí nhớ của tôi này, bây giờ chỉ còn thừa lại mười hai tiếng đồng hồ thôi” .

“Chỉ cần trong vòng mười hai tiếng đồng hồ tới anh rời khỏi đây, mãi mãi không quay trở lại nữa, thì toàn bộ những lời tôi vừa nói sẽ thành sự thật..”

“Không cần cảm động về sự nhân từ của tôi đâu, dù sao tôi cũng là thiếu chủ Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas, chút khoan. dung này cũng nên có thôi.”

Bùi Cửu Thiên vừa cười vừa đưa tay ra hiệu, rất nhanh đã thấy có người dâng lên hai ly sâm panh.

“Nào, cậu cả Bùi Nguyên Minh, chúng ta cùng nâng ly chúc anh thuận buồm xuôi gió, mọi điều như ý muốn.”

“Sau khi trở về thủ đô, sự nghiệp công danh và tình trường của anh càng ngày càng đi lên.”

 

Vừa nói, Bùi Cửu Thiên vừa nâng ly sâm panh trong tay lên, nhắm chuẩn về hướng Bùi Nguyên Minh, bày ra một dáng vẻ chân thành muốn nâng ly chúc mừng.

Bùi Nguyên Minh tràn đầy hào hứng nhận lấy ly sâm panh, sau khi nhìn ly sâm panh mấy cái mới thờ ơ nói: “Nếu tôi không uống. ly sâm panh này thì sao?”

“Không biết anh đã chuẩn bị đối phó với tôi thế nào rồi?”

“Đối phó?” Bùi Cửu Thiên cười nhẹ.

“Thế này sao gọi là đối phó được, cậu cả Bùi Nguyên Minh nhạy cảm quá rồi đấy.”

“Con người tôi ấy mà, trước nay làm việc đều tuân theo quy tắc”. “Chỉ cần người đó nể mặt tôi, tôi nhất định sẽ chừa cho người ấy đủ mặt mũi thì thôi.”

“Nhưng nếu người ta đã không nể mặt tôi rồi, thì anh ta có chết cũng không liên quan gì đến tôi, đúng không?”

Vừa nói, Bùi Cửu Thiên vừa đi tới trước mặt Bùi Nguyên Minh, chầm chậm đổ hết ly sâm panh trên tay anh ta xuống đất.

Sau đó, “canh cách” một tiếng anh ta buông ly rượu kia ra, cười nhẹ: “Đúng rồi, nể mặt mọi người đều mang họ Bùi, tôi thân thiện nhắc nhở anh một câu.”

“Người cho anh kì hạn rời khỏi đây, không phải tôi, không phải cô nhỏ tôi, cũng không phải bất cứ người nào dưới quyền tôi”

“Người đó là cụ bà đấy”

“Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas, cụ bà có quyền lực cao nhất!”

“Tôi nhớ là, mệnh lệnh này được ban ra sớm lắm luôn rồi đó, nếu có người chống đối, giết không tha.”

“Bùi Nguyên Minh, cố gắng trân trọng mười hai tiếng đồng hồ còn lại của anh ở Cảng Thành và Las Vegas đi, nếu có hoá đơn gì cứ tính lên đầu tôi là được.”

“Bởi vì, bỏ lỡ mười hai tiếng đồng hồ này, cả đời này của anh cũng không còn cơ hội bước chân vào đây nữa đâu!”

Nói xong, Bùi Cửu Thiên ha ha cười lớn, xoay người rời đi.

Bùi Nguyên Minh nhìn ly sâm panh anh đang giữ trong tay mấy lần, sau đó một hơi uống cạn.

“Anh Minh, giờ đã là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng uống rượu thế!”

Bùi Cửu Phong đứng ở bên cạnh, sắc mặt liên tục thay đổi, khó coi chết đi được.

Vừa rồi trong lúc Bùi Cửu Thiên nói chuyện, anh ta đã lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện, lúc này mặt mũi đều trở nên đen xì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.