Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3011



Chương 3011

Lúc này, vẻ mặt Bùi Văn Lâm lạnh lùng, nhìn về phía con cháu ba nhà, lạnh lùng nói: “Tôi nói với các người bao nhiêu lần rồi?”

“Mọi chuyện lớn đều yên lặng”

“Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải giữ bình tĩnh”

“Nhưng.”

Con cháu ba nhà này trông có vẻ lo lắng.

“Đồ vô dụng!”.

Bùi Văn Lâm chửi một tiếng, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc có chuyện gì, nói nhanh lên”.

Người cháu trai này nhanh chóng mở phần mềm trên điện thoại di động, chỉ ra dòng tin tức nổi bật ở trên đó: “Nhân vật quan trọng ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas, khách quý Bùi Nguyễn Minh của môn chủ ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, nghìn dặm đi đến nước Đảo, bắt kẻ giết người thực sự mười năm trước!”.

Tiêu đề chỉ là chữ in đậm bình thường, nhưng đối với những người trong hoàn cảnh hiện tại hiểu rõ về hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas mà nói, thì tiêu đề này đã đủ để giải thích vấn đề rồi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Bùi Cửu Phong tối sầm lại, thì thào nói: “Đồ khốn nạn!”

“Đây là muốn cướp hết công lao của tôi rồi!”

“Phá hủy công lao quan trọng nhất của tôi!”

“Muốn tôi cả đời này không có cơ hội ngoi đầu dậy hay sao?”

“Nói, là tên khốn kiếp nào đem chuyện này truyền ra ngoài!?”

Lúc này Bùi Cửu Phong rất tức giận, không cách nào có thể bình tĩnh lại được.

Bởi vì anh ta vốn định lấy công lao này, ngồi vào vị trí người phụ trách của Bùi Nhật Nam, thậm chí tiến thêm một bước nữa là có cơ hội trở thành môn chủ. Nhưng bây giờ tin tức truyền ra ngoài, tất cả mọi thứ đã biến thành xôi hỏng bỏng không!

Lúc này, Bùi Cửu Phong chỉ muốn bóp chết kẻ truyền tin tức ra ngoài.

Ở phía đối diện, ba người cháu trai đang cầm lấy máy tính bảng nuốt nước bọt một cách khó khăn, sau đó thì thào nói: “Cậu Cửu Phong”

“Theo tin tức mà chúng ta có được hiện nay”

“Là thiếu chủ Bùi Cửu Thiên đem chuyện truyền ra ngoài!”

“Anh ta còn chủ động liên lạc, nói với báo Cảng Thành, mô tả chi tiết toàn bộ quá trình”

“Tôi đã xem qua quá trình này, rất khách quan, rất công bằng, giống như là được chứng kiến tận mắt vậy.” .

“Tóm lại, công lao của cậu Bùi Nguyên Minh trong chuyện này là không thể giấu!”

“Đùng”

Bùi Cửu Phong hung hăng đập chiếc máy tính bảng xuống đất, nghiến răng nói: “Bùi Cửu Thiên!”

“Đồ khốn nạn!”

Vừa dứt lời, Bùi Cửu Phong như một cơn gió nhảy lên con tàu tuần dương của mình bất chấp sự ngăn cản của Bùi Văn Lâm.

“Bùi Cửu Thiên!”

Một tiếng sau, Bùi Cửu Phong một chân đạp bay cánh cửa văn phòng của Bùi Cửu Thiên.

Lúc này trong văn phòng, ngoài Bùi Cửu Thiên, còn có rất nhiều thân tín thân cận của Bùi Cửu Thiên.

Bốn cậu chủ của Cảng Thành là Bùi Văn Kiên, Quách Tuấn Anh, Hứa Cảnh Nam, Mạnh Chí Cường đều có mặt.

Ngoài ra, còn có cô cả nhà họ Hứa là Hứa Tuyết Kỳ, cô cả của bang Hồng Hưng Trần Hồng Điệp…

Có thể nói, đây đều là những nhân vật trẻ tuổi của sức ảnh hưởng lớn ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.

Ban đầu, Bùi Cửu Phong cũng là người của bọn họ.

Nhưng ngay lúc đạp cửa bước vào, đột nhiên anh ta phát hiện, không biết từ lúc nào bản thân đã hoàn toàn bị tách ra khỏi đám người trước mặt.

Mọi người dường như ở hai thế giới vậy.

“Cửu Phong, sao lại bất lịch sự như vậy?”

Nhìn thấy Bùi Cửu Phong hung hăng như vậy, Bùi Cửu Thiên cười nhẹ, ngẫu nhiên thả con bài tú lơ khơ hoàng kim trong tay xuống bàn, lộ ra con bài K.

Hứa Tuyết Kỳ cũng lạnh lùng nói: “Bùi Cửu Phong, từ lúc nào mà anh lại hành động tùy tiện như vậy?”

“Ngay cả trước mặt thiếu chủ Bùi, anh lại không biết tiến lui, bất lịch sự như vậy?

“Người không biết lại tưởng anh mới là thiếu chủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas nhỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.