Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3017



Chương 3017

Bùi Nguyên Minh cũng cảm nhận được sự chân thành trong câu nói của Đường Lân Nhã, anh nở nụ cười ấm áp rồi nói: “Bà Đường cứ yên tâm đi”

“Mặc dù đám người của Đảo Quốc có nhiều mưu hèn kế bẩn nhưng tôi đều có thể đối phó được.”

“Tôi có thể diệt được hai Kiếm Thánh của bọn chúng thì cũng có thể tiến thêm một bước nữa, tiêu diệt hết Thập Đại Kiếm Thánh của Đảo Quốc”.

“Nếu một ngày nào đó bọn chúng dám động vào tôi một lần nữa, tôi cũng không ngại việc tới hẳn kinh đô của Đảo Quốc một chuyến”.

“Tôi nghĩ tới lúc đó mọi chuyện rất đặc sắc.”

Bùi Diễm Lan ngồi bên cạnh ghen tỵ: “Mẹ, rốt cuộc là mẹ nuôi con lớn hay là mẹ nuôi anh ta lớn vậy?”

“Hiện tại người gặp nguy hiểm nhất rõ ràng là con mà?”

“Bây giờ ba đẩy con ra ngoài, muốn con lên nắm quyền, những ai sáng mắt đều hiểu rõ, nếu giải quyết con thì mọi kế hoạch của ba đều tan tành hết.”

Đường Lan Nhã cười rồi nói: “Mẹ không lo lắng chút nào về sự an toàn của con. Bảo vệ tư nhân môn chủ của ba con hiện giờ có đến hơn một nửa đang ở bên cạnh con, kể cả công khai hoặc trong bóng tối.”

“Nếu như vậy mà con vẫn xảy ra chuyện được thì chi bằng ba con đừng làm môn chủ nữa”

Bùi Văn Cẩn xua tay cười rồi nói: “Được rồi, ba đã để cho Bùi Nguyên Minh ngàn dặm xa xôi tới tấn công Đảo Quốc nhất định là rất tin tưởng vào thân thủ của cậu ấy”

“Trừ khi Đảo Quốc không cần giữ mặt mũi nữa, mời hẳn mấy vị lão quái ra.” “Nếu không Bùi Nguyên Minh sẽ an toàn không có vấn đề gì đâu.”

“Đương nhiên, nếu cậu có cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng thì có thể nói với tôi, tôi sắp xếp thêm người giúp cậu”.

Bùi Nguyên Minh cười rồi nói: “Lúc giúp môn chủ ra tay, tôi đã nghĩ tới sẽ xảy ra hậu quả đó.”

“Nhưng tôi và người của Đảo Quốc không đội trời chung, tôi cũng không phải mới chỉ đánh vào mặt bọn chúng một hai lần.” “Vậy nên cũng không thiếu gì một lần này”

“Môn chủ, hiện giờ ông đang tập trung hết tâm sức vào Tenkade Shiro để lấy được manh mối về vụ việc mười năm trước từ mồm của ông ta đúng không?”

“Sắp tới lúc đó rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.” Ánh mắt của Bùi Văn Cẩn hơi lóe lên rồi ông ta khẽ gật đầu.

Đương nhiên Bùi Văn Cẩn đã nghĩ xong cách để đối phó với Tenkade Shiro từ lâu.

“Đúng rồi, lần này Bùi Cửu Thiên đâm cậu một dao, cậu chuẩn bị định làm thế nào?”

“Có cần tôi bắt cậu ta tới tận nơi xin lỗi không?” Bùi Văn Cẩn nghĩ tới chuyện gì đó khác rồi hào hứng lên tiếng. Bùi Nguyên Minh lắc đầu: “Không cần, ngoài việc tôi không hứng thú gì với chút trò trẻ con của anh ta ra.”

“Thì vẫn còn một nguyên nhân khác, đó là lần này anh ta đã hủy hoại sạch sẽ tiền đồ của mình rồi”

“Chỉ một hành động đơn giản như vậy mà khiến chi thứ ba không thể không đi theo phe của môn chủ ông.”

“Điều này cũng có nghĩa là khả năng nắm quyền của Bùi Diễm Lan sẽ càng lớn hơn.”

“Trong tình huống như vậy, tôi cảm ơn anh ta còn không hết, vì sao tôi còn phải tìm tới cậu ta để gây sự?”.

“Nếu tôi cho anh ta cơ hội xuống đài, anh ta cứ thế cút xuống thì không phải là tôi chịu thiệt rất nhiều sao?”

Mấy người Bùi Văn Cẩn đều hơi ngây người, sau đó một lát mới bật cười.

Điều Bùi Cửu Thiên nhìn thấy chỉ là chuyện thắng thua nhất thời, có được một chút lợi lộc thì bắt đầu tự cao tự đại.

Nhưng điều Bùi Nguyên Minh nhìn thấy luôn là một cục diện lâu dài.

Đây chính là sự khác biệt về tầm nhìn và lòng dạ con người.

Đúng vào lúc đó, Bùi Văn Cẩn và Đường Lân Nhã nhìn nhau, ý định muốn “lừa” Bùi Nguyên Minh trở thành con rể của Bài môn Cảng Thành và Las Vegas lại càng trở nên mãnh liệt hơn.

Bởi vì hai người đều nhìn thấy nếu Bùi Nguyên Minh chủ trì đại cục của Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas, với tầm nhìn và tấm lòng của Bùi Nguyên Minh, có lẽ trong tương lai Bùi môn ở Cảng Thành và Las Vegas không chỉ là nằm cuối cùng trong danh sách năm môn phiệt lớn.

Cần phải biết rằng, trong năm môn phiệt lớn, cho dù tiến lên một trên được một bước thì cũng sẽ khác nhau một trời một vực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.