Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3032



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3032

Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, tổng quản Bùi tỏ vẻ rất tức giận, đắc ý nói: “Bùi Nguyên Minh, tôi biết cậu rất Vui vẻ!”

“Và để không bị trừng phạt Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas của chúng tôi, cho nên cậu mới cho rằng thân phận Thiên Kiệt là người của Đảo Quốc!”

“Cậu muốn dùng cái cớ này, để hôm nay cậu có thể tùy ý làm bậy với một lý do đường hoàng!”

“Nhưng tôi nói cho cậu biết, sự việc này không phải làm như vậy!”

“Thắng lợi cũng không đến như thế này!”

“Đừng nói ngài Thiên Kiệt là người nào, giờ phút này không có chứng cứ rõ ràng”

“Cho dù ngài ấy thật sự là người của Đảo Quốc, chẳng lẽ bởi vì ngài ấy ngưỡng mộ Bùi Môn tại Cảng Thành và Las ‘Vegas chúng ta mà thành tâm nương tựa chúng ta nhiều năm như vậy hay sao?”

“Bà cụ nhà họ Bùi nếu tín nhiệm ngài Thiên Kiệt, vậy thì đã nói ngài Thiên Kiệt trung thành và tận tâm! Không có vấn đê”

“Nếu cậu còn làm xẵng làm bậy, làm ngài Thiên Kiệt bị thương đến tính mạng, sẽ ảnh hưởng xấu đến quan hệ giữa Đại Hạ và Đảo Quốc!”

“Cậu có thể gánh vác được trách nhiệm này hay sao?”

“Hơn nữa, cậu đã đánh bại ngài Thiên Kiệt băng âm mưu và thủ đoạn, theo ý tôi, đó không phải là sức mạnh thực sự của cậu.”

“Tôi tin hiện tại cậu cũng chỉ là nỏ mạnh hết đài”

“Đừng ép tôi phải động thủ, bằng không, cậu nhất định sẽ phải chết không thể nghỉ ngờ”

Sắc mặt tổng quản Bùi toát lên vẻ cảnh cáo, đồng thời ông ta vung tay lên, nhìn tới mười mấy người áo xanh bị Bùi Nguyên Minh đá, ai cũng đều đang nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này đây, bọn họ thông minh hơn lần trước rất nhiều.

Bọn họ trực tiếp lấy súng trên người ra, mở chốt an toàn.

Nhìn thấy đám người tổng quản Bùi cứ thế mà sử dụng súng chết để bảo vệ mình, Thiên Kiệt mỉm cười Ông ta tin tưởng dưới sự ngăn cản của súng ống, cho Bùi Nguyên Minh mười lá gan anh cũng sẽ không dám động thủ Bùi Nguyên Minh không tỏ ra ý kiến cười, liếc nhìn tổng quản Bùi một cái, nói: “Tổng quản Bùi, có một số việc, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai”

“Có phải trí nhớ ông không được tốt lắm đúng không?”

“Vì sao ông lại cảm thấy bà cụ nhà họ Bùi nhà các ông có mặt mũi ở đây vậy?”

“Làm càn!”

Tổng quản Bùi chỉ thẳng vào Bùi Nguyên Minh, nhảy dựng lên.

“Cậu dám năm lần bảy lượt sỉ nhục bà cụ nhà họ Bùi!”

“Tôi của cậu đúng là không thể thai”

“Tội của cậu đáng chết!”

“Tôi nói lại lần nữa và cũng là lần cuối cùng!”

“Lập tức thả ngài Thiên Kiệt ra!”

“Cậu không đủ tư cách xử phạt ngài ấy!”

“Cậu không xứng!”

Bùi Nguyên Minh nhìn tổng quản Bùi, cười nhạt nói: “Vì tổng quản Bùi năm lần bảy lượt kiên quyết đưa ra yêu cầu”

“Vậy tôi đây miễn cưỡng cho ông một chút mặt mũi”

“Tôi thả người!”

Nghe được Bùi Nguyên Minh chịu thua, gương mặt tổng quản Bùi và đám người kia hiện lên đầy sự đắc ý.

Nhưng mà ngay sau đó, lại thấy Bùi Nguyên Minh một chân dẫm xuống.

“Răng rắc” một tiếng, Thiên Kiệt đã gãy cổ, mũi miệng thì đây máu, cơ thể ông ta không còn chút sức lực.

Bùi Nguyên Minh một chân đá văng Thiên Kiệt đến trước.

mặt tổng quản Bùi, cười nhẹ nói: “Đem người đi đi, không cần cảm ơn tôi đâu.”

“Chuyện nhỏ không tốn công gì, không cần nhắc đến”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.