Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3039



Chương 3039

Ánh mắt Bùi Nguyên Minh đọng lại: “Tổ chức “Đột Kích” là do ông thành lập à?”

“Phải, nhưng cũng không phải.”

Trong đôi mắt của Tenkade Shiro cũng lộ ra một chút chuyện cũ.

“Tổ chức “Đột Kích” này được thành lập bởi vì năm đó nước Đảo của chúng tôi gặp phải cuộc khủng hoảng kinh tế lớn”

“Lúc đó, những người cấp cao lại phát động chiến tranh, muốn giành được lợi ích từ trên chiến trường ở Đại Hạ.”

“Chỉ có điều thời thế không giống, Đại Hạ đã vùng dậy, mặc dù không lớn mạnh như bây giờ, nhưng cũng không phải là nơi một nước Đảo nhỏ hẹp như chúng tôi có thể tùy ý chèn ép”

“Những người cấp cao lúc đó bèn quyết định, muốn ra tay với Đại Hạ, vậy phải giải quyết bớt một ít người tài giỏi của Đại Hạ.”

“Từ trong giới cầm quyền, đến giới kinh doanh, đến cả thế gia hào môn, và cả giới khoa học,…”

“Nói đơn giản chính là một ít người tài của Đại Hạ lúc bấy giờ đều năm trong danh sách phải giết của nước Đảo.”

“Đột Kích” được thành lập chính là vì muốn dùng cách ngoài ý muốn để giải quyết hết những con người tài giỏi của Đại Hạ, để cho nền chính trị, kinh tế của Đại Hạ phải tụt dốc không phanh”

“Các thành viên của “Đột Kích” đến từ năm nhà cầm đầu và sáu môn phái lớn của nước Đảo.”

“Lúc đó tôi được xưng là Chiến thần trẻ nhất nước Đảo, đương nhiên cũng bị những người cấp cao chọn trúng, trở thành người đứng đầu của tổ chức “Đột Kích”“

Hai mắt Bùi Nguyên Minh hơi lạnh lại: “Thì ra là như vậy, bắt đầu từ hai mươi năm trước, Đại Hạ chúng tôi thỉnh thoảng sẽ có một ít người tài có tương lai sáng sủa bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông mà bỏ mình, hơn nữa còn không thể điều tra ra một chút manh mối nào.”

“Tất cả những chuyện đó đều là do ông làm ra sao?”

“Không sai” Tenkade Shiro vô cùng thẳng thần dứt khoát thừa nhận: “Nếu tôi đã trở thành người đứng đầu của tổ chức “Đột Kích”, lấy tên giả là Lý Dịch, vậy thì ở vị trí nào thì làm việc đó, đương nhiên là phải làm việc.”

“Những năm này, tôi cũng đã giết gần năm mươi người tài giỏi của Đại Hạ các người, có thể nói là tôi đã thành công.”

Nói đến những “Chiến công vĩ đại”, trên mặt của Tenkade Shiro lại hiện ra vẻ hả hê.

“Hơn nữa quan trọng nhất chính là muốn giết những người này cũng không phải tùy ý là gi “Tôi còn phải nhận được cách để giết người.”

“Rất nhiều người bị tôi giết, thật ra cho dù nếu tôi không ra tay thì cũng sẽ chết trên tay kẻ thù của bọn họ.”

“Tôi nhiều nhất chỉ được xem như một cây đao, là công cụ giúp người khác mà thôi.”

Bùi Nguyên Minh híp mắt lại, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Ông nói không sai, mỗi thời đại đều có chuyện tranh giành lợi ích.”

“Có tranh giành lợi ích thì sẽ có báo thù.”

“Ông tham gia vào trong đó, đúng là một cây đao, nhưng có điều cây đao là ông đây lại có ý nghĩ của riêng mình, giết chết một vài người vốn không đáng phải chết.”

“Không nói những thứ khác, chỉ mỗi tội này, ở trong Đại Hạ của chúng tôi sợ là ông phải ngồi tù là cái chắc rồi?”

Tenkade Shiro nhún vai một cái, rõ ràng ông ta biết rõ mình đang làm cái gì.

Bùi Nguyên Minh không có hỏi Tenkade Shiro đến cùng là đã nhận nhiệm vụ gì, giết ai, để tránh cho Tenkade Shiro đột nhiên ngừng cuộc nói chuyện.

Mọi chuyện vẫn nên đi từng bước từng bước.

Sau khi im lặng một lát, Bùi Nguyên Minh mới nhỏ giọng nói: “Vậy thì tiếp theo chúng ta nói vào đề tài chính đi”

“Mười năm trước, đứa con còn quấn tã của môn chủ Bùi Văn Cẩn của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas, là ông ra tay sao?”

Tenkade Shiro_im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: ‘Phải”

“Trên lý thuyết, dựa theo châm ngôn của “Đột Kích” chúng tôi, một đứa bé mới sinh còn quấn tã, làm thế nào cũng không giống như một đối tượng mà chúng tôi cần phải giết”

“Hơn nữa vào lúc đó, Bùi Văn Cẩn đã ngồi vào vị trí đó được gần mười năm, đang là lúc như mặt trời ban trưa, nước Đảo của chúng tôi cũng không muốn chọc tới ông ta.”

“Thế nhưng vào lúc ấy thầy của tôi đã ẩn núp được vào trong Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas.”

“Thầy ra lệnh, tôi không thể không ra tay được…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.