Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3046



Chương 3046:

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh bình thản, liếc nhìn người phụ nữ mặc sườn xám một cái rồi nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tên Bùi Thiếu Cung này muốn đánh tôi tàn phế”

Người phụ nữ mặc sườn xám ôm ngực bò dậy, gắt gao nhìn Bùi Nguyên Minh, hừ lạnh,nói: “Ít ra anh cũng lớn rồi, sao mà lại so đo với một đứa trẻ như vậy?” .

“Anh không thấy làm như vậy sẽ rất mất phong độ sao?”

“Cho dù cậu ấy phạm phải nhiều sai lầm đến đâu!”

“Cho dù là cậu ấy đã làm sai cái gì!”.

“Cũng vì cậu ấy vẫn là một đứa trẻ thôi, anh không thể tha thứ cho cậu ấy sao?”

“Người lớn mà so đo với một đứa trẻ, thật không công bằng!”

“Đúng là không biết xấu hổ!”

“Chẳng lẽ lúc nhỏ anh chưa từng đánh nhau hả?” “Chưa từng gây họa sao?”

“Thiếu Cung nhà chúng tôi là người có gia giáo!”

“Và điều quan trọng nhất là cho dù cậu ấy sai người khác ra tay hay tự ra tay thì từ đầu đến cuối anh cũng đã bị tổn hại gì đâu!”.

“Ngược lại cậu ấy đã bị hoảng sợ biết bao!”

Gương mặt của người phụ nữ mặc sườn xám lạnh lùng: “Nếu thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì phải truy cứu trách nhiệm của anh mới đúng!”

Bùi Thiếu Cung thấy có người đứng ra bảo vệ mình, lúc này không nhịn được, cười lạnh một tiếng, nói: “Bùi Nguyên Minh, mau thả tôi ra đi!”

“Nếu không tôi sẽ kêu sư tỷ của tôi tát một phát cho anh chết luôn!”.

Bùi Nguyên Minh cười như không cười, nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng nói: “Truy cứu trách nhiệm của tôi?”

“Cậu ta là một đứa trẻ?”

“Ít nhất cậu ta cũng hai mươi tuổi rồi nhỉ?”

“Cô còn nói với tôi, cậu ta là một đứa trẻ?”.

“Vả lại từ đầu đến cuối, chuyện này đều do cậu ta ra tay trước, đều do cậu ta không từ thủ đoạn nào!”

“Cậu ta đánh không thắng được tôi, cô ngược lại lại muốn truy cứu trách nhiệm của tôi?”

“Vậy nếu cậu ta đánh thắng tôi, có phải những chuyện này là đáng đời tôi không?”

“Năm nay sao mà lắm mấy đứa trẻ to xác thể chứ nhỉ?”

Nghe những lời Bùi Nguyên Minh chất vấn, người phụ nữ mặc sườn xám cười lạnh, nói: “Tôi đã nói rồi, cậu ấy vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn là một đứa trẻ. Anh còn muốn như thế nào nữa?”

“Rốt cuộc anh có chịu thôi không?”

“Anh có phải đàn ông không vậy?”

“Có mỗi chuyện cỏn con như thế, mà cứ so đo mãi!”

“Sao lòng dạ anh hẹp hòi quá vậy?”

“Cãi nhau với một đứa trẻ, còn đòi đánh đòi giết, anh không thấy mất mặt hả?”

Người phụ nữ mặc sườn xám tiến tới với khí thế kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Thả Thiếu Cung ra đi, tôi sẽ kêu cậu ấy nhận lỗi với anh.”

“Sau đó đền bù cho anh ba trăm năm mươi triệu xem như là phí đền bù tinh thần, chuyện này cứ vậy bỏ qua đi!”

Vừa nói, cô ta vừa lấy ra một tấm séc và viết. Sau đó búng tay, tấm séc rơi xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh.

“Ba trăm năm mươi triệu?”

“Bồi thường tổn thất tinh thần?” Bùi Nguyên Minh cười khẩy một cái, tỏ vẻ giễu cợt. “Nếu xin lỗi có tác dụng thì trên đời này cần cảnh sát, cần pháp luật để làm gì nữa?”

Người phụ nữ mặc sườn xám tức giận, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự phẫn nộ: “Tôi nói rồi, Bùi Thiếu Cung vẫn còn là một đứa trẻ, cậu ấy có làm gì thì cũng chỉ là do ham vui thôi, không có ác ý gì đâu!”

“Cậu ấy không hề biết ám khí sẽ dẫn đến hậu quả gì!” “Vậy nên anh thả cậu ấy ra nhanh đi!”

“Tôi đưa cho anh ba năm năm mươi triệu rồi, anh còn muốn gì nữa?”

“Chẳng lẽ anh muốn mượn cơ hội này để tống tiền, ăn vạ hả?” .

“Tôi nói cho anh biết, tôi đưa cho anh ba trăm năm mươi triệu là đã giữ thể diện cho anh lắm rồi!”

“Nếu anh lỡ tay làm hại đến Bùi Thiếu Cung, vậy thì chẳng có ích lợi gì cho anh đâu!”

Người phụ nữ mặc sườn xám nói đến đây, đôi mắt lạnh lùng, kèm theo sự uy hiếp không hề kiêng nể: “Sư môn của chúng tôi là thánh địa võ học. Bùi Thiếu Cung của chúng tôi là người của chi phụ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas!”

“Chúng tôi không thích gây chuyện, không có nghĩa chúng tôi không có cách để gây chuyện!”

“Tốt nhất anh nên biết tiến biết lùi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.