Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3087



Chương 3087

Ông già đó cũng có thể coi là cao thủ từng kinh qua nhiều trận chiến, lúc này thấy hành động của Bùi Nguyên Minh, vừa mới đứng vững lại theo bản năng liền phải rút lui.

Chỉ là tuy rằng ông ta tốc độ rút lui nhanh, nhưng tốc độ bước tới của Bùi Nguyên Minh lại nhanh hơn. Trong chớp mắt, anh đi thẳng tới trước mặt ông già, liền vung ra một cái tát.

Ông già nghiến răng nghiến lợi, hai tay đỡ trước ngực, cố gắng ngăn cản động tác của Bùi Nguyên Minh. Nhưng ngay sau đó, cái tát của Bùi Nguyên Minh đã giáng thẳng xuống mặt ông ta.

“Bop!”

Một âm thanh giòn dã, thân hình ông già bay lên, rơi xuống đất ngay tức khắc, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Thất bại! Một đại cao thủ đỉnh cao, lại bị đánh bại dễ như trở bàn tay.

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh lùng, bước qua ông già này, tiếp tục đi về phía chỗ Bùi Cửu Thiên đang loạng choạng đứng dậy.

“Động vào tôi!”

“Anh dám động vào tối ư?”

“Chỉ là một thằng nhãi tên Bùi Nguyên Minh, mà anh lại dám động vào tối sao?”

“Anh đúng là coi trời bằng vung!” Lúc này, Bùi Cửu Thiên liền phản ứng kháng cự lại, khuôn mặt vốn bình tĩnh ban đầu hiện lên một vẻ hung hãn. “Tôi còn không ra tay, anh lại dám động vào tôi trước?”

“Bùi Nguyên Minh, xem ra mấy ngày nay thuận buồm xuôi gió ở Cảng Thành và Las Vegas thật sự khiến cho anh bị ảo giác!”

“Khiến cho anh cảm thấy anh có quyền phát biểu ở Cảng Thành và Las Vegas thì phải!”

“Nếu như vậy, tôi sẽ cho anh biết anh ở trước mặt tôi rốt cuộc đáng thương biết bao, ngu dốt biết bao!”

Vừa dứt lời, Bùi Cửu Thiên dữ tợn cười một tiếng, vỗ tay nói: “Mời các vị quý khách vì tôi mà quét dọn rác rưởi này đi!”.

Dứt lời, từ phía trong sân, gần một trăm người từ đám đông bước ra.

Những người này cởi bỏ toàn bộ âu phục trên người, để lộ ra trang phục truyền thống và trang sức của Đảo quốc.

“Đảo quốc Âm Lệ, gia tộc Takei chúc mừng Thiếu chủ Bùi!”

“Thổ Ngự Môn chúc mừng Thiếu chủ Bùi, chúc Thiếu chủ Bùi lên chức thành công, thống nhất Cảng Thành mãi. mãi”

“Đảo quốc Niên Lưu, chúc mừng Thiếu chủ Bùi!”

“Hôm nay Thiểu chủ Bùi lên chức, bằng hữu Đảo quốc tế đến đây với một tình nghĩa thắm thiết!”

“Người nào ngăn cản Thiếu chủ Bùi lên chức, giết không tha!” Cùng với những người Đảo quốc vừa đi ra này, ngay sau đó có tiếng bước chân dồn dập bên ngoài Trang viên Bùi phủ vang tới.

Chỉ trong vài phút, tất cả các cửa ra vào và cửa sổ vốn bị khóa đều được mở ra.

Bảo vệ thân cận của phòng lớn, phòng nhì tập hợp lại cùng quân tinh nhuệ của Đảo quốc, trực tiếp bao vây tất cả mọi người trọng đại sảnh.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều hơi bối rối, không kịp phản ứng gì. Không ai có thể nghĩ rằng Bùi Cửu Thiên không chỉ được người Đảo quốc ủng hộ lên chức.

Mà quan trọng nhất là hôm nay Bùi Cửu Thiên lại dám đem người Đảo Quốc tới để tranh chức đoạt quyền! Đây thực sự là muốn phản nghịch! “Bùi Cửu Thiên, hôm nay anh muốn hung hăng, ngang ngược ở đây đúng không?”

“Đây là con át chủ bài khiến anh can đảm mà ăn nói hàm hồ ở Bùi Môn ở Cảng Thành chúng ta sao?”

“Anh thực sự cho rằng dựa vào những người Đảo quốc này anh có thể chèn ép Bùi Môn ở Cảng Thành như thế nào?”

Bùi Văn Cẩn đột nhiên chậm rãi mở miệng nói: “Đừng quên, Bùi Nhật Nam ở trong tay tôi, những vệ sĩ thân cận của môn chủ cũng ở đây trong tay tôi!”

“Tôi ra lệnh một tiếng, không khó để bắt lại hết những người này!”

Trước tình hình như vậy, thấy Bùi Văn Cẩn vẫn có thể giữ vững cường thế, Bùi Cửu Thiên ban đầu có hơi sững sờ, sau đó ngửa mặt lên trời cười “Ha ha!” một tiếng, nói: “Chú Tư, môn chủ của cháu!”

“Chú cho rằng dựa vào Bùi Nhật Nam, dựa vào những vệ sĩ thân cận của môn chủ thì có thể ngăn cản cháu thay đổi thế cục ngày hôm nay?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.