Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3094



Chương 3094:

Vẻ mặt Bùi Cửu Thiên lạnh lùng, mặc dù anh ta tự tin nhưng cũng không bị ngốc.

Dù nói như thế nào thì Bùi Nguyễn Minh cũng đã giết Miyada Shinosuke, đã trấn áp được Lý Liên Kiệt, bắt giữ được Tenkade Shiro, trấn sát Thiên Kiệt. Đây là chiến tích thật sự, mặc dù vẻ mặt Bùi Cửu Thiên khinh thường nhưng lúc này cũng không có ý muốn đánh nhau với Bùi Nguyên Minh.

Anh ta muốn thu phục Bùi Nguyễn Minh bằng cách thức khác, dễ như trở bàn tay, tận dụng cơ hội để danh vọng của chính mình ở Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas lên cao. Chứ không phải là đánh nhau ba trăm trận với Bùi Nguyên Minh, sau đó mới vượt qua được chướng ngại vật mà chiến thắng.

Suy nghĩ điều này, Bùi Cửu Thiên dựa vào ghế tựa của riêng môn chủ, lảng tránh vấn đề mà nhìn Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Hôm nay là ngày đẹp để bản môn chủ lên nắm quyền, không ngờ còn phải lãng phí sức lực với anh, tôi đã không muốn ra tay trừng phạt anh rồi!”

“Nhưng mà anh cũng đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa, nhanh quỳ xuống dập đầu đi “Nếu không thì chỉ cần tôi lên tiếng, có rất nhiều cao thủ sẵn sàng xử tử anh đấy.”

Đi đôi với tiếng nói đang hạ dần của anh ta có gần trăm cao thủ tiến tới.

Ngoài những cao thủ của Bùi Môn tại Cảng Thành và Las Vegas thì còn có rất nhiều cao thủ khác của Đảo quốc. Những người này đã sớm kìm nén cơn giận dữ trong lòng.

Mặc dù Bùi Nguyên Minh rất mạnh khiến bọn họ kiêng dè không thôi, nhưng chỉ cần có cơ hội, bọn họ tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trấn sát Bùi Nguyên Minh xóa bỏ mối nguy hại cho Đảo quốc.

Chứng kiến phản ứng của Bùi Cửu Thiên, Bùi Nguyên Minh thản nhiên nói: “Bùi Cửu Thiên, anh dù gì cũng được xưng là người đầu tiên thế hệ trẻ tuổi nhất của hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas.”

“Anh dù gì cũng là người sắp được lên nắm quyền ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas rồi!”

“Kết quả là ngay cả một chút mặt mũi anh cũng không cần.”

“Sợ tôi rồi à, đánh không lại tôi thì nói thẳng đi.”

“Không có bản lĩnh thì đừng có làm cái vẻ Môn chủ đó trước mặt tôi đây, anh chưa có tư cách đấy đâu.”

Lúc nói chuyện, Bùi Nguyễn Minh vừa híp liếc mắt nhìn các cao thủ của Đảo quốc, tiếp tục lạnh lùng nói: “Thậm chỉ đám người Đảo quốc anh dẫn đến đây, nhìn dáng vẻ từng người không khác gì con chó, có mấy người dám đơn thân độc đấu với tôi chứ?”

“Cũng không phải là dựa vào người đồng thế mạnh mới dám kêu gào trước mặt tôi sao?”

“Thật sự có bản lĩnh như thế vậy thì mỗi người một đạo tiến lên đánh với tôi đi.”

“Để tôi xem đám người Đảo quốc này của anh Tinh thần Võ Sĩ Đạo ở chỗ nào!”

Lúc nghe được mấy chữ “Tinh thần Võ Sĩ Đạo” này, từng người cao thủ Đảo quốc bốn phía xung quanh lập tức đều hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Giới võ đạo của Đảo quốc luôn rất xem trọng Tinh thần Võ Sĩ Đạo .

Nhưng mà hôm nay lúc đối mặt với Bùi Nguyên Minh, những cao thủ Đảo quốc từng người muốn tiến lên, dáng vẻ muốn loạn đạo chém người, đúng là làm trái tinh thần Võ Sĩ Đạo của Đảo quốc.

Thứ này mặc dù có thể ngầm không thừa nhận.

Nhưng bây giờ đang trước mặt nhiều người như vậy, nếu người Đảo quốc đều không nhận Tinh thần Võ Sĩ Đạo của chính mình, sau này làm sao có thể lấy mấy chữ Tinh thần Võ Sĩ Đạo chạy tới các nước trên thế giới giả bộ được chứ?

Thậm chí nếu chẳng may thì sau trận đấu hôm nay, Tinh thần Võ Sĩ Đạo của Đảo quốc sẽ biết thành một trò cười.

Vừa nghĩ tới điều này, người Đảo quốc đều chần chừ đưa mắt nhìn Bùi Cửu Thiên.

Những người bọn họ đúng là tới giúp đỡ Bùi Cửu Thiên lên nắm quyền, nhưng bọn họ lại không phải là thân binh của Bùi Cửu Thiên, dù sao cũng không thể vì Bùi Cửu Thiên ngay cả mặt mũi của người Đảo quốc cũng không cần nữa chứ?

Bùi Cửu Thiên hơi nhíu mày, anh ta đang định chuẩn bị ra lệnh vây giết Bùi Nguyễn Minh thì theo bản năng nhận ra được có chuyện gì đó không đúng.

Nhưng ngay tại lúc này, Bùi Nguyễn Minh lại thản nhiên tiếp tục mở miệng nói: “Người Đảo quốc các người ngày ngày khoác lác trước mặt chúng tôi cái gì mà võ đạo Đảo quốc thiên hạ vô song, cái gì mà Tinh thần Võ Sĩ Đạo có từ xa xưa…

“Sao hả, tôi đúng là đã chém người của Kiếm Thánh Đảo quốc các người, các người thấy tôi có sợ không?”

“Ngay cả một người dám đơn thân độc tấu với tôi cũng không có sao?”

“Takei Mao, ông không phải muốn tính cả nợ cũ nợ mới với tôi hay sao?”

“Sao thế? Không dám lên à?”

“Hay là nói Bùi Cửu Thiên mới là ba của người Đảo quốc các người, ba ông không mở miệng thì ông cũng không dám ra tay?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.