Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3105



Chương 3105

 

“Keng keng keng”

 

Bùi Nguyên Minh vứt cây đao gãy trong tay đi, sau đó bấm tay bắn ra, từng cái cái đều bắn vào lưỡi đạo của Bùi Cửu Thiên.

 

Trong khoảnh khắc cái bấm tay thứ chín bật ra, gan bàn tay Bùi Cửu Thiên run lên, cuối cùng không thể cầm nổi trường đạo Đảo Quốc trong tay, chỉ có thể vô thức lui về phía sau. “Pång Pång Pång”

 

Chỉ là ngay lúc lùi lại, Bùi Cửu Thiên lật tay trái đã lấy ra một cây súng ngắn đã mở chốt hiểm từ lâu, nhắm ngay vào ngực của Bùi Nguyên Minh, trực tiếp bóp cò. “Xoạt”

 

Bùi Nguyên Minh lùi lại, kéo ra khoảng cách, trong một khoảnh khắc gần như không thể tránh khỏi nòng súng của Bùi Cửu Thiên. “Bùi Cửu Thiên, đây là cách mà anh muốn dùng để thượng vị sao?”

 

Bùi Nguyên Minh liếc nhìn khẩu súng trên tay Bùi Cửu Thiên với vẻ mặt giễu cợt. “Đây là sự tự tin bất khả chiến bại của Chiến Thần anh?”

 

“Sớm đã tính được bản thân không phải đối thủ của tôi, ngay cả chốt bảo hiểm cũng đã mở từ trước.”

 

“Anh được đó!”

 

Bùi Cửu Thiên nhàn nhạt nói: “Bùi Nguyên Minh, trận chiến sinh tử từ trước đến nay chỉ nói đến sống chết, không nói đến đạo lý!”

 

“Anh không hiểu đạo lý căn bản này sao?”

 

“Đặc biệt là trên chiến trường, chỉ cần anh có thể sống sót, ai cần biết anh là người hay là ma?”

 

“Ví dụ như hôm nay, người thắng cuộc là người chiến thắng!”

 

“Lịch sử luôn được viết bởi những người chiến thắng!”

 

“Chỉ cần tôi có thể thắng, ai sẽ quan tâm đến việc tôi có dùng súng hay không?”

 

“Tất cả mọi người chỉ biết rằng Bùi Nguyên Minh anh không biết tự lượng sức, châu chấu đá xe, đã bị Bùi Cửu Thiên tôi một trưởng đánh chết!”

 

Bùi Nguyên Minh thở dài nói: “Hình như cũng hơi có lý.”

 

“Nhưng đáng tiếc, anh đánh không lại tôi. Cho nên đảm lý luận quanh co của anh cũng không có tác dụng gì. “Tôi không đánh lại? Đúng là chuyện cười lớn!”

 

Bùi Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, hai lần đều không thể thuận lợi giết chết Bùi Nguyên Minh, điều này khiến anh ta coi trọng Bùi Nguyễn Minh hơn.

 

Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh nhìn thấy Bùi Cửu Thiên lấy trong người ra một cái bình sứ, chậm rãi mở ra.

 

Giây tiếp theo, một mùi máu tanh ập đến. “Chiến Thần Đan?”

 

Một người Đảo Quốc vẻ mặt không thể tin được nói: “Chiến Thần Đan này không phải chỉ có hoàng thất mới có sao?”

 

“Không phải Bùi Cửu Thiên dựa vào thứ này mà thăng cấp lên Chiến thần sao?”

 

“Sao trong tay anh ta vẫn còn?”

 

“Ai nói tôi thật sự cần dựa vào thứ này để tiến lên

 

Chiến Thần?”

 

Bùi Cửu Thiên cười nhạt, vẻ mặt lạnh lùng khó tả. “Sự thật mà các người biết chẳng qua chỉ là cái mà Bùi Cửu Thiên tôi muốn để cho các người nghĩ vậy!”

 

“Đến việc thăng cấp lên Chiến Thần còn phải dựa vào việc cắn thuốc, vậy thì Bùi Cửu Thiên tôi không cần phải lăn lộn nữa!”

 

“Nhưng thứ này không phải là vô dụng, ít nhất, hiện tại nó có thể giúp thực lực của tôi tăng thêm một tầng!”

 

Ngay sau đó, liền nhìn thấy Bùi Cửu Thiên trực tiếp nuốt viên thuốc đó xuống.

 

Trong chốc lát, một khí thế đáng sợ tràn ra từ trên người Bùi Cửu Thiên.

 

Vào lúc này, Bùi Cửu Thiên đã mạnh hơn so với vừa rồi ít nhất ba phần! “Chết đi!”

 

Giây tiếp theo, Bùi Cửu Thiên cầm trường đạo của Đảo Quốc, trực tiếp lao đến trước mặt Bùi Nguyễn Minh, sau đó hai tay nâng đạo, một nhát chém xuống!

 

Những người có mặt đều chấn động, vô thức ôm chặt lấy nhau.

 

Bởi vì vào lúc này, nhiệt độ trong không khí dường như đã giảm xuống mấy phần, sát khí lan tràn ra khắp xung quanh.

 

Mọi người đều cảm thấy dường như cả đất trời đều dồn hết vào một đạo này.

 

Nếu không cẩn thận, sẽ bị đao chém làm hai nửa. Chỉ có Bùi Nguyên Minh vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm bình tĩnh.

 

Trong khoảnh khắc khi kiếm quang sắp rơi xuống giữa lông mày, Bùi Nguyễn Minh như đã biết trước bước tới, phất một trưởng về phía bầu trời đầy gió lốc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.