Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3112



Chương 3112

“Chị họ, chẳng lẽ ở Vũ Thành không có pháp luật sao?” Trịnh Khánh Vân khẽ cau mày.

“Cái gọi là hợp tác giữa tôi và Hùng Nguyên Hóa là tôi đến tham gia một buổi biểu diễn thương mại mà thôi!”

“Hơn nữa, mẹ và chị gái tôi đều bị tên Long Thiên Ngạo đó gài bẫy!”

“Hùng Nguyên Hóa đó không giúp bảo vệ công lý cũng thôi đi. Vậy mà còn muốn tôi ngủ với anh ta, còn muốn tôi ký tên chứng minh mẹ và chị gái tôi lừa đảo”

“Loại hành động này của anh ta không phải là quá buồn nôn rồi sao?”

“Chị họ, lẽ nào chị không biết nếu tôi ký tên rồi, mẹ và chị gái của tôi cả đời này cũng không thể trở mình được?” Thanh Diệp Đan cười lạnh một tiếng nói: “Trịnh Khánh Vân, đừng trách tôi không nhắc nhở cô”

“Pháp luật cái gì? Công lý cái gì?”

“Thời buổi ngày nay, người không vì mình trời tru đất diệt!”

“Cô đã đắc tội người của Cung điện Hoàng Kim và nhà họ Long, còn muốn thoát ra ngoài sống tiếp hay sao?”

“Đừng ngây thơ như vậy! Cô vẫn nên nghĩ cách tự cứu lấy mình đi!”.

“Kí tên, dạng hai chân, mất hai ba miếng thịt, không phải là sẽ cứu được cái mạng nhỏ của chính mình sao?”

“Nếu cô cứ cố chấp giữ khư khư cái sự ngây thơ và cái gọi là nguyên tắc của cô, thì đến lúc thực sự xảy ra chuyện, cũng đừng trách người làm chị họ tôi đây không nhắc nhở cô trước”.

“Chị họ, tôi dùng lương cao mời chị làm trợ lý cho tôi, không phải là để chị nói chuyện với tôi như vậy!”

Trịnh Khánh Vân trầm giọng nói: “Tôi không chỉ không đồng ý ngủ với Hùng Nguyên Hóa, mà tôi còn sẽ không ký tên!”

“Hơn nữa ngày mai tôi sẽ đến đồn cảnh sát Vũ Thành để kháng nghị. Tôi sẽ tìm cách giải cứu chị gái và mẹ tôi ra ngoài!”

Trịnh Khánh Vân biết rõ rằng bây giờ cô ta xem như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Trịnh Tuyết Dương và Thanh Linh, vì vậy lúc này cô ta tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.

“Khánh Vân, sao cô lại ngốc vậy?” Thanh Diệp Đan giận đến tái mặt. “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!” “Đây là Vũ Thành, không phải Thủ Đô!”

“Ở đây tôn sùng thực lực và sức mạnh, không hề có cái gọi là pháp luật mà cô nghĩ!”

“Cho dù các người ở Thủ Đô có chút năng lực và bản lĩnh” “Nhưng ở đây, cô làm sao có thể trêu chọc giám đốc Hùng?”

“Càng không nói đến phía sau anh ta còn có bằng Đầu Búa, nhà họ Long, còn có Long Môn.”

Trịnh Khánh Vân hít một hơi thật sâu, trong đầu chợt lóe lên bóng dáng của Bùi Nguyên Minh, sau đó cô ta cười khẽ: “Không nhất định, không biết chừng cuối cùng người phải hối hận chính là Hùng Nguyên Hóa.”

“Không nhất định?” “Người phải hối hận là Hùng Nguyên Hóa?”

“Trịnh Khánh Vân, có phải cô cho rằng nhà cô có mấy đồng tiền thối tha, liền có thể coi mình là một nhân vật lớn?”

“Ở Vũ Thành này một mẫu bằng ba phần đất, không có quan hệ, không có sức mạnh, không có đồng minh!” “Cô còn muốn làm cho giám đốc Hùng hối hận?”

“Dùng cái gì để làm?”

“Dùng đôi chân dài của cô, hay dùng khuôn mặt nhỏ này?” Khuôn mặt Thanh Diệp Đan đầy mỉa mai: “Giám đốc Hùng vừa tức giận, xác chết ở khắp nơi!” “Một tay của anh ta liền có thể bóp chết cô!”

Ngay khi Trịnh Khánh Vân đang định nói gì đó, liền nghe thấy tiếng gầm gừ của động cơ ô tô đột ngột vang lên. từ phía sau.

Mọi người trong xe đều vô thức quay đầu nhìn, liền thấy ba chiếc xe Toyota màu xanh lá đang gầm rú ngang ngược đi tới.

Trên mui xe đều phun hình một chiếc búa đỏ rực.

Khi nhìn thấy những chiếc xe này, người đi đường và những chiếc xe khác trên đường lập tức lùi lại, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.

“Xe của bang Đầu Búa?”

Thanh Diệp Đạn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.

“Xong rồi, giám đốc Hùng có lẽ là đã tức giận, trực tiếp phái người tới!”

“Làm sao đây? Làm sao đây?” Mấy người vệ sĩ mặc áo đen lúc này cũng “xoẹt” một cái sắc mặt đều trở nên trắng bệch. Ở Vũ Thành, bang Đầu Búa có thể lấy ra để dọa trẻ con không dám khóc vào ban đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.