Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3117



Chương 3117

Lúc này, Trịnh Khánh Vân không trách những người này lấy tiền không làm việc, mà lạnh lùng bước lên trước, nhìn chằm chằm đám người của ông Tiêu nói: “Băng đảng đầu búa phải không?”

“Ngầu quá nhỉ?”

“Nếu các người có bản lĩnh thì giết chết tôi đi! Bằng không, đợi anh rể của tôi tới rồi, các người có quỳ xuống dập đầu cũng không còn kịp nữa!”

Nghe những lời này của Trịnh Khánh Vân, Thang Diệp Đan và những người khác run lên vì sợ hãi.

Họ không ngờ đây là lúc nào rồi mà Trịnh Khánh Vân còn dám hống hách như vậy.

Còn ông Tiêu và đám người kia cũng hơi sửng sốt.

Mặc dù bọn họ biết Trịnh Khánh Vân rất cứng đầu, không dễ đối phó, nhưng không ngờ trong giờ phút tuyệt vọng như vậy mà cô ta vẫn còn cứng miệng được.

“Giết cô?” Một nét nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt của ông Tiêu. “Đương nhiên là tôi sẽ giết cô!” “Nhưng để một lát nữa lên giường hẳn làm!” “Tôi đảm bảo đến lúc đó sẽ cho cô sướng đến chết!” “Không phải cô muốn chết sao?”

“Tôi sẽ thành toàn cho cô!”

Đang nói chuyện, ông Tiêu Vỗ tay một cái, điềm nhiên nói: “Cởi quần áo của cô ta ra, tìm khách sạn gần đây, để tội giết cô ta!”

“Tôi là muốn xem thử, đến lúc đó, cô ta còn cứng miệng được nữa hay không!” Một trong những thuộc hạ của ông ta do dự và nói: “Ông Tiêu, không phải ông Hùng đã dặn.” “Bốp”.

Ông Tiêu tát tên thuộc hạ của mình lăn quay ra đất, sau đó lạnh lùng nói: “Tao chỉ có thể uống nước rửa chân mà ông ta uống thừa sao?”

“Thứ này tạo không chơi trước được à?” “Đừng nói nhảm nữa!”

“Làm mau đi!”

“Lát nữa các người cũng có phần!”

Nghe thấy những lời này, mấy thủ hạ của ông ta đều hưng phấn xông lên, và một số người định vươn tay ra túm chặt tay chân của Trịnh Khánh Vân.

Sắc mặt Trịnh Khánh Vân tái đi, bỗng chốc cô ta lấy ra một khẩu súng tinh xảo từ trong túi xách của mình, đây là vật hộ thân mà cô đã tìm được hai ngày nay.

Lúc này, cô chĩa súng về phía ông Tiêu và nhanh chóng bật cò súng. “Cùng lắm thì chúng ta cùng chết thôi!” “Cùng chết?” Ông Tiêu khịt mũi, “Con điếm này, mày có quyền gì mà lôi tạo cùng chết?” “Tao nói cho mày biết, hôm nay tao nhất định phải chạm được vào người mày!” Vừa nói xong, ông Tiêu quay đầu lại bước lên phía trước.

“A”

Chính ngay lúc này, xung quanh truyền đến một tiếng hét thất thanh. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía cuối con đường.

Ông Tiêu và đồng bọn của ông ta cũng cảm thấy lạ bèn nhìn qua đó. Nhìn phía cuối đường, một chiếc Toyota Land Cruiser đang đậu ở đó không biết đã lao tới từ lúc nào.

Đúng lúc này, chiếc Toyota Land Cruiser đã đạp ga nhiều lần tại chỗ, ngay sau đó đã lao thẳng về phía băng nhóm của ông Tiêu.

Đây là muốn lấy mạng người mà! Khốn kiếp!

Đám người của ông Tiêu bị dọa sợ chết khiếp, trước giờ chỉ có bọn họ lái xe tông người như thế, từ khi nào mà có người dám tông bọn họ?

Nhưng không đợi đám người này tức giận, chiếc Toyota Land Cruiser đó đã tông thẳng tới đây.

“Tránh ra!”

“Mau tránh ra!”

Ông Tiêu là người đầu tiên phản ứng lại, cả người ông ta bất giác lùi lại phía sau. Chỉ có điều tuy là ông ta đã lùi lại, nhưng đám thuộc hạ của ông ta lại không tránh kịp. Sau một tiếng “bùm”, hơn chục người bị chiếc Toyota Land Cruiser húc văng.

Mà bản thân Ông Tiêu cũng bị ảnh hưởng, thân người trực tiếp bay ra ngoài, khi chạm đất liền phun ra một ngụm máu.

Thang Diệp Đan và những người khác kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, nhất thời cũng không thể phản ứng lại.

Bất luận thế nào bọn họ cũng không tin, vậy mà lại có người dám hơn thua với băng đảng đầu búa ở Vũ Thành này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.