Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3118



Chương 3118

Những người qua đường xung quanh cũng run lên, ai ai cũng đều sững sờ và không ngừng lùi lại phía sau. Nhiều người trong lòng không khỏi run lên, biết hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. “Địa hình ở cao nguyên không tốt, không khống chế được, vậy mà lại chẳng có một tên nào chết” Lúc này, buồng lái của chiếc Land Cruiser đã được đạp mở tung ra. Sau đó chỉ thấy Sở Tuấn Hiên bực bội nhảy xuống. Kết quả tên thủ ác vẫn chưa chết, công sức nãy giờ bị bỏ phí hết một nửa.

Nhìn thấy dáng vẻ của Sở Tuấn Hiên còn kiêu ngạo và độc đoán hơn mình, lại nghe thấy giọng điệu chẳng hề kiêng nể của anh ta, trong lòng ông Tiêu như có hàng ngàn ngọn sóng đang dâng trào.

Ông ta lảo đảo đứng dậy, lau vết máu nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm Sở Tuần Hiên gầm lên giận dữ: “Tên khốn kiếp! Mày là ai!”

“Vậy mà lại dám tông xe vào người băng đảng đầu búa bọn ta! Trong lòng mày còn có chính phủ hay không hả? Còn có vương pháp hay không hả”

“Tao nói cho mày biết, mày xong đời rồi!” “Ở mảnh đất Vũ Thành này, dám thách thức băng đảng đầu bủa bọn ta, kết cục của mày coi như xong rồi!” Lúc này, ông Tiêu tỏ vẻ cực kỳ phẫn nộ. Xã hội bây giờ chỉ nói tới sức mạnh.

Tương tự như băng đảng đầu búa hoành hành bá đạo này vậy, đó là do chúng đã có nền tảng hậu thuẫn vững chắc như núi ở Vũ Thành.

Nhìn người lái xe trước mặt này hình như là người vùng ngoài. Sao người vùng ngoài lại dám hỗn xược lái xe tông ông ta chứ?

Cho dù ông ta là mãnh long quá giang. Chỉ cần làm rõ thân phận, bản thân cũng có thể đạp chết anh ta! “Khi nói vương pháp với các người, chính là dùng nắm đấm để nói chuyện với các người”

“Khi nói chuyện bằng nắm đấm với các người, các người lại muốn nói vương pháp” Lúc này, một giọng nói lãnh đạm phát ra từ một quán cà phê.

“Những thứ được lợi nhất trên thế giới này, đều bị các người chiếm hết rồi!”

“Còn cả đời này của tôi, ghét nhất chính là mấy kẻ ham chiếm lợi”

“Đánh gãy tứ chi, bảo ông ta dẫn đường, đi diệt đám băng đảng đầu búa này.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Trịnh Khánh Vân theo phản xạ ngẩng đầu lên, và nhìn thấy một bóng người đang chắp tay đứng phía sau cô.

“Anh rể…”

Vừa nhìn thấy Bùi Nguyên Minh, trái tim đang treo lơ lửng của Trịnh Khánh Vân cuối cùng cũng được buông xuống.

Cô ta vui mừng chạy tới, ôm lấy cánh tay của Bùi Nguyên Minh lắc qua lắc lại. Mấy người Thanh Diệp Đạn nhìn thấy cảnh này cũng đột nhiên thay đổi, vội vàng rời khỏi đây.

Tuy bọn họ không biết Bùi Nguyễn Minh rốt cuộc là thần thánh phương nào, là mãnh long quá giang gì đó. Nhưng bọn họ biết cuộc chiến giữa Vũ Thành và băng đảng đầu búa chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Hơn nữa, họ cũng không nhìn ra Bùi Nguyên Minh rốt cuộc là có chỗ nào lợi hại. “Anh rể”. Trịnh Khánh Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau cơn kích động. “Xin lỗi, khi mẹ và chị đến Vũ Thành, em đã không ngăn cản họ!”

“Hơn nữa, em cũng bị một hợp đồng biểu diễn thương mại làm cho mờ mắt” “Bây giờ mẹ và chị đều bị bọn họ vu oan, đều trách em…”

Nhìn thấy anh rể của mình, Trịnh Khánh Vân lột bỏ dáng vẻ giả vờ mạnh mẽ của mình mấy ngày qua, lộ ra bộ mặt ủy khuất.

“Không sao, anh rể đến rồi”

Bùi Nguyên Minh vươn ngón tay khều khều lên mũi Trịnh Khánh Vân.

“Có anh rể ở đây, bọn họ sẽ không sao đâu” “Bất cứ ai dám bắt nạt em đều phải trả giá!”

“Anh rể, sẽ giúp em đòi lại công bằng!”

Trịnh Khánh Vân như cảm thấy trong lòng mình ấm lên, có câu nói này của Bùi Nguyên Minh, cô ta cảm thấy đêm nay cuối cùng cũng có thể yên tâm mà ngủ rồi.

Điều đáng tiếc duy nhất là, sao anh rể của cô ta lại là anh rể, mà không phải là người còn độc thân! Không đúng, anh rể hình như đã ly hôn với chị gái rồi, như thế anh rể không còn là anh rể nữa đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.