Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3130



Chương 3130

Tự mình trải qua những biến cố mấy ngày qua, Trịnh Khánh Vân hiểu ra những rắc rối đối với mình là lớn nhưng trong mắt Bùi Nguyên Minh lại nhẹ nhàng như lông hồng.

Bùi Nguyên Minh cười nói: “Cho dù là ở Thủ đô hay ở Dương thành, chỗ nào cũng đều có pháp luật”

“Nhưng nơi như Vũ Thành này quá đặc biệt”

“Nơi này tuy rằng cũng có pháp luật, nhưng lịch sử tích lũy nhiều năm, khiến cho người ở nơi này quen dùng nắm đấmđể nói đạo lý”

“Nếu đã như vậy, chúng ta phải thể hiện ra nắm đấm của mình”

“Bằng không, đừng nói đến việc cứu chị gái và mẹ của em, e rằng cho dù muốn tìm một chỗ đặt chân tại Vũ Thành, cũng rất khó”

“Được rồi, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải mọi người đến thăm quan mỏ vàng ở Vũ Thành sao? Sao đột nhiên lại bị bỏ tù vì lừa đảo?”

Nghe Bùi Nguyên Minh nhắc đến chuyện này, Trịnh Khánh Vân ngồi xuống, sau khi tự rót cho mình một tách trà mới lộ ra thần sắc hồi tưởng lại sự việc, nói: “Anh rể, bây giờ hồi tưởng lại mọi việc, dường như toàn bộ quá trình đã bị người nào đó cẩn thận sắp đặt”

“Sau khi cậu Long Thập Tam của nhà họ Long đến Thủ đô, liền bày ra dáng vẻ theo đuổi chị gái, còn tặng cho mẹ rất nhiều đồ xa xỉ, điều này trực tiếp khiến cho mẹ choáng váng!”

“Sau này, anh ta mời mẹ và chị đi thăm quan mỏ vàng. Mặc dù chị vẫn luôn từ chối, nhưng cuối cùng không khuyên được mẹ liền phải đi theo!”

“Mà em đúng lúc nhận được hợp đồng biểu diễn thương mại từ thành phố điện ảnh và truyền hình Vũ Thành, sau đó em cũng đi theo”.

“Nhưng ngày hôm trước, mẹ và chị gái nhận lười mời đến thăm quan mỏ vàng”

“Tôi nghe nói sau khi mẹ đi vào mỏ vàng đã phát điên. Bà ấy ôm quặng vàng ở đó nói rằng đó là của riêng mình”.

“Sau đó còn đưa ra một hợp đồng, bên trong có nhiều chữ ký khác nhau, chứng minh rằng chỉ cần bà ấy gả chị gái cho Long Thiên Ngạo, mỏ vàng này sẽ là của bà ấy.”

“Thế nhưng, tôi nghe nói mỏ vàng ở Vũ Thành có liên quan rất rộng, các lực lượng lớn nhỏ ở Vũ Thành đều có tham gia.”

“Cho nên sau khi bà ấy rút ra bản hợp đồng này, bà ấy nhanh chóng bị quy vào tội lừa đảo!”

“Sau đó bà ấy và chị đều đi vào!”

“Mấy ngày nay tôi đã cố gắng tìm Long Thiên Ngạo để giải quyết chuyện này, nhưng anh ta không gặp tôi”

“Thay vào đó, Hùng Nguyên Hóa nhiều lần đến thương lượng với tôi, nói rằng chỉ cần tôi ký tên chứng minh rằng mẹ và chị gái tôi lừa đảo”

“Vậy thì sẽ để cho tôi trở về Thủ đô”

Bùi Nguyên Minh nghe thấy cả quá trình liền hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một hồi liền nói: “Bản hợp đồng đó của mẹ em lấy từ đầu ra?”

“Tôi không biết” Trịnh Khánh Vân cười khổ một tiếng. “Nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ không để bà ấy phát điên ở mỏ vàng”

“Bà ấy vốn không biết rằng Vũ Thành này khác với những nơi khác!”. “Bà ấy muốn chơi trò lưu manh vô lại, sẽ không có ai phản ứng bà ấy!”

Sau khi Bùi Nguyên Minh cau mày một lát, nói: “Người mẹ vợ này của anh không phải đồ ngốc, làm sao có thể tùy tiện giở trò lưu manh vô lại?”

“Một người lanh lợi như bà ấy sẽ không phạm phải loại sai lầm này!”

“Vì vậy, anh đoán, bản hợp đồng này có tám phần là thật.”

“Chỉ là, toàn bộ hợp đồng đều là thật, nhưng nội dung là những điều khoản bất khả thi, cho nên khi lấy ra, mọi người mới cho rằng là giả.”

“Hơn nữa, thứ này có lẽ là do Long Thiên Ngạo chuẩn bị”

“Anh ta là đang nhắm vào anh!”

Vẻ mặt Bùi Nguyên Minh đầu cảm khái.

Anh không hề quen biết với nhà họ Long, một trong mười gia tộc hàng đầu, theo lý mà nói giữa hai bên không có xung đột gì.

Nhưng đối phương lại bất chấp nguyên tắc nhằm vào anh. Điều này khiến cho Bùi Nguyên Minh không thể không suy nghĩ sâu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.