Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3139



Chương 3139

 

“Á–”

 

Hùng Kinh Vũ hét lên vô cùng thảm thiết.

 

Bàn gỗ vỡ tan tành, còn mặt của anh thì chi chích những vết gỗ dằm, khiến cho người phụ trách thứ hai của sở cảnh sát Vũ Thành này trở nên vô cùng thảm hại.

 

Anh liều mạng muốn giãy dụa, nhưng lại bị Bùi Nguyễn Minh túm tóc hoàn toàn không thể thoát ra được, chỉ có thể giống như một chú cừu non chờ bị làm thịt.

 

Cảnh tượng này hoàn toàn cho khiến mọi người có mặt phải câm lặng.

 

Rất nhiều người ánh mắt đờ đẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Không ai ngờ rằng Bùi Nguyên Minh lại ra tay độc ác như vậy!

 

Không những coi thường thân phận của Hùng Kinh Vũ, mà còn ở trước mặt mọi người đánh vỡ đầu anh ta.

 

Chuyện này thật sự là không chừa mặt mũi cho Hùng Kinh Vũ!

 

Long Mộc Đoàn là người đầu tiên tỉnh táo lại, tức giận gầm lên: “Bùi Nguyên Minh! Thằng nhãi này!”

 

“Anh làm cái gì vậy hả!?”

 

“Tên khốn khiếp! Anh dám động vào sở trường Hùng sao!”

 

Long Tiểu Tuyết lúc này cũng là lên.

 

“Tôi giết anh!”

 

Vừa dứt lời, Long Tiểu Tuyết rút trường kiểm luôn mang bên mình lao thẳng đến phía trước

 

Hơn nữa bảy tám người cả nam cả nữ mặc hán phục cũng căm phẫn sôi sục, bọn họ cảm. thấy vô cùng tức giận.

 

Ở trên mảnh đất Vũ Thành này lại có người dám gây khó dễ với bọn họ, dám làm bọn họ mất mặt!

 

Hơn nữa lại còn là một kẻ có quyền thế ở nơi khác đến?

 

Thế là đang điên cuồng dẫm đạp lên mặt mũi của bọn họ rồi!

 

Giây tiếp theo đã thấy mấy người này rút vũ khí tùy thân ra, ngập tràn sát khí mà xông về phía Bùi Nguyên Minh

 

Có điều chẳng cần Bùi Nguyên Minh đưa ra bất cứ chỉ thị nào, Hàn Thâm vừa mới bị đạp văng ra lúc này đã mạnh mẽ khoác tay, quân đội của Băng đảng đầu búa đã từ bốn phương tám hướng xông ra, trực tiếp ngăn chặn bọn người Long Tiểu Tuyết.

 

Đám người Long Tiểu Tuyết quả thật rất cường hãn, nhưng Băng đảng đầu búa lại người đông thế mạnh, cho nên ngay lúc này hai bên ngang tài ngang sức, trận chiến lâm vào bế tắc.

 

Long Tiểu Tuyết rất tức giận, lúc này mới rống lên: “Hàn Thâm, anh làm gì vậy?”

 

” Đối nghịch với Long gia chúng ta sao!”

 

“Anh muốn chết hả?”

 

Hàn Thâm mỉm cười, thờ ở nói: “Long tiểu thư, cô cũng chỉ là chi thứ của Long gia thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đại diện cho chi thứ của Long thập tam thiếu thôi, không đại diện cho Long gia”.

 

“Lấy danh nghĩa Long gia ra để áp chế tối sao”

 

“Tôi sợ quá đi!”

 

“Hơn nữa, tôi có thể nói một điều, đó là, có tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến Cậu Bùi!”

 

“Các người!”

 

Long Tiểu Tuyết không ngờ rằng Hàn Thâm lại dám chống lại mình.

 

Cô giận đến mức run lên, không nhịn được chỉ vào Bùi Nguyên Minh quát lớn: “Đồ khốn kiếp, tôi nói cho anh biết, nếu như sở trường Hùng có chuyện gì, tất cả các người đều phải chôn cùng!”

 

Có thể rõ ràng nhìn ra được, lúc này cô hận đến mức muốn lao thẳng lên phía trước phanh thầy Bùi Nguyên Minh ra trăm mảnh.

 

Bất lực ở chỗ tuy cô mạnh như sức lực có hạn, muốn xông qua nhiều tên Băng đảng đầu búa đang vây quanh chặn đánh như vậy thật sự rất khó.

 

Sắc mặt Long Mộc Đoan lúc này cũng tối sầm lại, trầm giọng nói: “Bùi Nguyên Minh, Hàn Thâm!”

 

“Các người làm như vậy có nghĩ đến hậu quá hay không?”

 

“Các anh có biết cái gì gọi là không thể chọc giận đến nhiều người không?

 

Bùi Nguyên Minh cũng lười để ý đến Long Mộc Đoàn và Long Tiểu Tuyết, mà đưa chân đạp một cái bắt Hùng Kinh Vũ quỳ dưới đất.

 

Sau đó anh ta duỗi tay phải ra, vỗ lên mặt người kia, nhàn nhạt nói: “Nào, Đại sở trường Hùng của tôi, làm phiền ngài nói cho tôi biết một câu”

 

“Nếu như lời nói vừa rồi của tôi đã đắc tội anh.”

 

“Vậy tôi bây giờ thì thế nào?”.

 

“Không phải anh nói anh mà đã tức giận thì hậu quả nghiêm trọng sao?”

 

“Nào, anh nói cho tôi biết đi, bây giờ hậu quả nghiêm trọng thể nào rồi…”

 

“Tôi có nên quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh không?”

 

“Hừm?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.