Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3149



Chương 3149:

Nhưng mà cậu ta vừa giơ ngón tay lên, lời còn chưa nói hết, đã thấy Bùi Nguyên Minh đưa tay trực tiếp bắt được ngón tay của cậu ta, sau đó gập lại. “Rằng rắc

Tiếng vang giòn giã truyền ra, thanh niên tóc dài phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt kế tiếp trực tiếp xụi lơ trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

Người thanh niên tóc dài này làm sao cũng không nghĩ đến mình gặp phải tình huống như vậy.

Mặc dù cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ ở Vũ Thành này, nhưng cậu ta chính là tay sai của Hùng Nguyên Hóa đó! Cái tên ẻo lả vừa nhìn là biết từ nơi khác đến này lại dám xuống tay với cậu ta?

Đây là muốn chết

Mấy người phụ nữ xinh đẹp lúc này đều che miệng nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc lui ra phía sau.

Chuyện này hoàn toàn phát triển ngoài dự đoán của các cô.

Các cô tuyệt đối không ngờ đến ở cái đất Vũ Thành này lại có người dám đối nghịch với Hùng Nguyên Hóa?

Các cô đều theo bản năng lui ra phía sau, tâm thần run lên, rất sợ lửa cháy lan đến mình.

Hùng Nguyên Hóa cũng hơi sững sờ, không nghĩ tới có người không nể mặt mình như thế, ngay trước mặt mình làm người của mình bị thương. “Rầm…

Không đợi Hùng Nguyên Hóa mở miệng, Bùi Nguyên Minh ghét bỏ đá thanh niên tóc dài ra khỏi cửa phòng, sau đó rút ra khăn tay lạnh nhạt lau chùi ngón tay của mình.

Cảnh này làm sắc mặt Hùng Nguyên Hóa càng thêm âm trầm, gã ta nghiêm túc nói: “Thằng hèn kia, tuy rằng tôi không biết cậu là người nào!” “Nhưng ở trước mặt của tôi, đả thương người của tôi?”

“Lá gan cậu thật lớn đấy!”

“Tôi cho cậu biết, hôm nay cậu gây ra họa rồi, sợ rằng phải trả lại gấp trăm lần!”

“Cậu không trả được, tôi để người phụ nữ bên cạnh cậu, cả nhà cậu tới đền!”

“Cả nhà cậu còn không được, tôi sẽ đào phần mộ tổ tiên tổ tông 18 đời nhà cậu lên!”

“Nghiền xương thành tro!”

“Tôi sẽ bắt cậu trả giá đắt!”

“Cho cậu biết trêu chọc Hùng Nguyên Hóa này ở Vũ Thành, đến cùng sẽ có hậu quả gì!”

“Nói nhảm nhiều thế”

Bùi Nguyễn Minh lạnh lùng. “Mày chưa nghe nói câu này à?” “Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều.” “Người tốt như chúng tôi, bình thường lúc ra tay, sẽ không nói nhảm.

Dứt lời, trong nháy mắt kế tiếp Bùi Nguyễn Minh bước ra một bước đi thẳng tới trước mặt Hùng Nguyên Hóa, sau đó đánh ra một cái tát. “Bop!”

Hùng Nguyên Hóa căn bản không tránh né kịp, trên mặt lập tức thêm ra một dấu tay đỏ thắm, thân hình bay ngang ra, trực tiếp đập vào trong đám người, trong nháy mắt người ngã ngựa đổ.

Hùng Nguyên Hóa thất tha thất thiểu chật vật bò dậy, gã ta tuyệt đối không ngờ Bùi Nguyên Minh không chỉ dám động vào tay chân của gã ta mà còn dám động vào gã ta?

Lúc này, gã ta bụm mặt, giận dữ hét: “Trai bao! Cậu dám đánh tôi!” Vừa bị Trịnh Khánh Vân đánh một cái tát, gã ta còn có thể cho rằng đánh là thương mắng là yêu.

Thế nhưng lúc này bị Bùi Nguyên Minh quăng một cái tát, lại làm cho người ta không thể chịu đựng được, coi như chuyện này vô cùng nhục nhã.

Cho dù nói thế nào thì nhà họ Hùng đều là nhà giàu có ở Vũ Thành, Hùng Nguyên Hóa gã ta càng là một nhân vật có tiếng.

Hơn nữa phía sau nhà họ Hùng còn có cậu Long Thương Húc chống lưng.

Điều này làm cho Hùng Nguyên Hóa làm việc luôn luôn kiêu ngạo, càng đừng nói là hôm nay gã ta cũng mang theo mục đích làm việc thay cậu Long Thương Húc mà đến.

Cho nên lúc này Hùng Nguyên Hóa nổi giận!

Gã ta bụm mặt, giận dữ hét: “Thằng khốn! Cậu có tin bây giờ tôi lập tức giết cậu không!”

“Bop!”

Bùi Nguyễn Minh trở tay lại một cái tát, không nói nhảm, lần thứ hai tát bay Hùng Nguyên Hóa vừa đứng lên. “Làm nhục em vợ tao, không động vào mày thì hình như có lỗi với mày rồi.” “Về phần muốn giết chết tạo, cũng phải nhìn xem các người có bản lĩnh này hay không.” “Nhưng mà bây giờ xem ra các người không làm được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.