Chương 3157
Hùng Tiến Đạt rõ ràng là không dám cất tiếng.
Bùi Nguyên Minh lạnh lùng tát vào mặt của ông ta, khiển trách: “Lần sau, cho tôi gặp ông ức hiếp người khác nữa, với còn đụng chạm tới tối, thì ông cứ ở đó mà chờ chết nhé!”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!”.
Hùng Tiến Đạt lúc này cuối cùng tái nhợt người lia lịa gật đầu, cung kính như một đứa nhóc vậy.
Cả không gian im lặng một cách lạ thường, tất cả mọi người đều cứng đờ người, họ không thể nào tin. được viễn cảnh này lại xảy ra trước mắt của họ.
Hùng Nguyên Hóa cũng ngơ ngác cả ra, tinh thần có chút hoang mang.
Bùi Nguyên Minh lạnh nhạt liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, cho dù chú hai của cậu có tới đi chăng nữa, cậu cũng không lấy lại sĩ diện cho cậu được đâu.”
“Cậu hỏi chú hai cậu xem, bây giờ ông ta dám hé hé gì nữa không?” Hùng Nguyên Hóa bây giờ , hắn bây giờ chỉ muốn tìm lỗ chui thôi.
Đường đường là một nhân vật lớn của nhà họ Hùng, phó sở cảnh sát Vũ Thành, hiện đang quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Minh và bị ăn tát.
Ông ta còn dám nói gì nữa?
Lần này đúng là mất mặt kiểm lỗ chui thật rồi.
Bùi Nguyên Minh lấy khăn giấy ra lau tay, sau đó nhìn Hùng Tiến Đạt với vẻ mặt lãnh đạm: “Chuyện thả người, tôi biết ông có khó khăn của ông, cho nên tôi không tính toán với ông.”
“Nhưng vụ cháu trai của ông bắt nạt tôi, còn quấy rối em vợ của tôi nữa, đòi em vợ của tôi ngủ với hắn nữa”
“Chuyện này ông định giải quyết như thế nào?”
Mẹ kiếp!
Ngay cả em vợ của người này cũng dám quấy rối! Giờ phút này, Hùng Tiến Đạt chỉ cảm thấy đầu ông ta như muốn nổ tung ra vậy. Hùng Nguyên Hóa lần này đặt chân vào tấm sắt rồi. Tự mình tìm chỗ chết thì thôi đi, còn kéo theo ông ta chết chung nữa.
Thằng khốn này ngay cả các bộ lão của nhà họ Long còn không nể mặt, huống chi là mặt của nhà Họ Hùng này?
Điều quan trọng nhất là mình phải biết chịu kiên nhẫn chờ cơ hội báo thù… Nghĩ đến đây, Hùng Tiến Đạt nảy ra một ý, sau đó hét lên: “Hùng Nguyên Hóa, cút qua đây ngay lập tức!”
“Xin lỗi cậu Bùi mau lên!”
Nghe được những lời này, không ít cô gái chân dài kiêu ngạo đều che miệng lại, vẻ mặt ngơ ngác, có chút không tin vào tai mình.
Hùng Tiến Đạt, phó sở cảnh sát, lúc này rụt rè như một con cún vậy. Cú sốc do cảnh tượng này mang lại có thể nói là không gì so sánh được cả.
Hùng Nguyên Hóa vừa rồi đúng là kiêu ngạo và ngang tàng thật, nhưng dù kiêu ngạo và ngang tàng đến. đầu đi nữa cũng không là gì so với khí chất lạnh lùng của Bùi Nguyên Minh lúc này đây.
Điều quan trọng nhất là Hùng Tiến Đạt đã được Hùng Nguyên Hóa kêu gọi đến lấy lại sĩ diện cho gã ta.
Ông ta chính là một trong những con át chủ bài của gã ta.
Nhưng con át chủ bài này của gã ta lại bắt hắn quỳ xuống xin lỗi.
Nhục quá!
Thật sự rất nhục mặt!
Chỉ là nhiều người không hiểu, một tên từ bên ngoài đến đây, cho dù là rồng qua sông, thì lại mạnh được đến đâu?
Chẳng qua là giẫm đạp những tên nhà giàu bình thường thì không nói, ngay cả người như Hùng Tiến Đạt cũng có thể giẫm lên được sao?
Thật là buồn cười quá đi!
Đó là do địa vị của người này quá cao, hay vì đám nhà bọn khoe khoang như bọn họ chẳng biết sự đời bao nhiêu đây?
Lúc này, khuôn mặt của Hùng Nguyên Hóa trắng bệch, gã ta tự động đi về phía trước, nói nhỏ: “Chú hai, nó chỉ là một tên dân quê thôi mà, chúng ta là họ hàng của nhà họ Long, chúng ta cần gì sợ nó, chúng ta.”
“Bốp!” Hùng Tiến Đạt không nói nhiều, trực tiếp tát Hùng Nguyên Hóa ngã xuống đất.
“Ai cho phép mày đi kiếm chuyện với cậu Bùi thế?”.
“Bốp!”.
“Ai cho phép mày ở trước mặt cậu Bùi khoe khoang thế!”
“Bốp!”
“Gia quy của nhà họ Hùng chúng ta bộ mày đã quên hết rồi sao?”
“Bốp!”
“Cải bản tính thích đi hiếp đáp người khác không thể bỏ được sao?” Từng bạt tại bay đến vào mặt Hùng Nguyên Hóa làm cho hắn choáng váng, mặt đầy máu. Lúc này, hắn che mặt gầm lên: “Chú hai, tại sao chú lại đánh cháu?”
“Chú nên đánh chết tên Bùi Nguyên Minh, cái tên người ngoài thành này chứ!”