Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3168



Chương 3168

Cả Long Sơn Đoàn và Hùng Tiến Đạt đều trông rất thảm hại.

Nhưng hai người họ vẫn khá tốt.

Phía sau họ, Long Sa Vực và Hùng Nguyên Hóa đều đang nằm trên cáng.

Một người đã hoàn toàn bị phế, và từ đó trở đi chỉ là một người bình thường.

Người còn lại thì gãy hết tay chân, muốn phục hồi cũng không biết sẽ mất bao lâu. Nhìn những người này, ánh mắt Long Thương Húc không hề thấy quá nhiều thay đổi. Anh ta chỉ cười lạnh nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Khóe mắt Hùng Tiến Đạt co giật, sau đó nói: “Cậu chủ Long, vừa rồi Nguyên Hóa vô tình đụng chạm đến Bùi Nguyễn Minh, cháu nó đã gọi tôi và Phó đường chủ Long đến hỗ trợ.

“Kết quả là Bùi Nguyên Minh lấy ra lệnh bài của Chấp pháp đường Long Môn, sau đó thì phó đường chủ Long đã bị phế…

Long Thương Húc có hơi nhíu mày, sau đó nhẹ giọng nói: “Bị phế rồi?”

“Nếu tôi nhớ không lầm, sáng nay không phải đã kêu Long Sơn Đoàn và ông nói chuyện với hắn ta sao?”

“Sao rồi? Hắn không những không chịu giao chức vị đường chủ ra, còn đánh người của tôi sao?”

“Vậy là muốn kiếm chuyện với tôi rồi.”

Hùng Tiến Đạt vẻ mặt hổ thẹn, lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Cậu chủ Long à, tên nhóc họ Bùi không chỉ nằm giữ lệnh bài của Chấp pháp đường Long Môn, mà hắn ta còn có thu phục được cả Hàn Sang nữa. Điều quan trọng nhất là bên cạnh hắn có 2 cao thủ đi theo, tôi nghĩ đó là cấp Binh Vương, không dễ đối phó chút nào!”

“Binh Vương không dễ đối phó sao?” Long Thương Húc không nhịn được cười, “Hắn nói gì rồi?”

“Hắn nói…”

“Hắn nói…”

“Nếu trong một giờ đồng hồ không chịu thả người ra, hắn sẽ biến hợp đồng đó thành hiện thực.”

Hùng Tiến Đạt nói một cách thận trọng.

“Để cho hợp đồng của mẹ vợ hắn ta thành hiện thực sao?” Long Thương Húc sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười. Ỷ lúc làm ăn ở hai thành phố Cảng Thành và Las Vegas có chút tiếng tăm, dựa vào quan hệ với Long Môn chủ ra oai được vài ngày, thằng này tưởng chừng mình thành một nhân vật nổi tiếng rồi sao?”

“Ở bên ngoài giả oai thì thôi, dám đến Vũ Thành của chúng ta làm màu sao?”

“Được rồi, hắn không phải là muốn hợp đồng đó trở thành sự thật sao.”

“Vậy chúng ta hãy chờ xem.”

“Rốt cuộc là hắn ta có khả năng biến hợp đồng thành hiện thực, hay tôi có khả năng biến hợp đồng thành một tội lớn đây!”

Lúc này, ở phía sau không xa Long Thương Húc, một người đàn ông đeo kính vàng chậm rãi đứng lên, chậm một điều thuốc cho mình, sau khi nhấp một ngụm, thì liền khinh thường nói: “Cậu Long Thập Tam, đầu cần để ý mấy chuyện cỏn con này làm gì?”

“Nói trắng ra, đảm rác rưởi nhà họ Hùng này đến cả một thằng dân quê cũng không đối phó được thôi”

“Chuyện này cứ giao cho tôi!”

“Tôi sẽ làm điều đó và đảm bảo rằng thằng nhóc đó sẽ ngoan ngoãn giao chức vị đường chủ ra, sau đó nó phải quỳ xuống trước mặt cậu Long Thập Tam cậu gọi cậu bằng ba.”

“Mã Gia Thành, nếu mày nói hay vậy thì mày đi đi!” Hùng Nguyên Hóa, người đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt cay đắng.

“Nếu mày có thể phế được thằng khốn đó!”

“Tao có thể chuyển tất cả cổ phần mỏ vàng của mình cho mày!”

“Được rồi, mày nói đấy nhé.”

Mã Gia Thành mỉm cười bước tới trước mặt Long Thương Húc.

“Cậu chủ Long, tôi hy vọng cậu có thể giao toàn quyền về chuyện mỏ vàng cho tôi.

“Vì tên họ Bùi không muốn chấp nhận sự tử tế mà chúng ta đã ban cho hắn, vậy chúng ta hãy để hắn ta hiểu điều này.”

“Tại Vũ Thành, chúng ta nể mặt hắn, hắn được xem là con người.”

“Chúng ta không nể mặt hắn, hắn chẳng là gì cả!”

Trong khi nói, ánh mắt đều cợt của Mã Gia Thành hướng vào người của Long Sa Vực đang hôn mê, trong mắt lóe lên những sắc nét lạ thường.

“Được.”

Long Thương Húc đứng lên, giơ tay vỗ vỗ bờ vai Mã Gia Thành: “Chuyện này tôi giao cho cậu.”

“Vào thời điểm này ngày mai, tôi không muốn nghe thấy hai chữ này xuất hiện bên tại tôi nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.