Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3230



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3230:

“Bịch bịch bịch!”

Những thân thích của người bị hại có thể nói là người tàn nhẫn chân chính, mặc kệ là nam hay nữ, hiện giờ toàn bộ đều đập đầu xuống mặt đất.

Đầu của mỗi người đều chảy máu đầm đìa.

Nam thì kêu la om sòm.

Nữ thì khóc lóc ỉ ôi.

Tiếng kêu thảm thiết phối hợp với thanh âm lên án làm rung động toàn trường.

Những phóng viên và quần chúng vây xem đều nhìn đến mức trợn mắt há mồm.

Ai cũng không nghĩ tới, phản ứng của những thân thích này lại kịch liệt như thế.

Chẳng qua suy nghĩ lại thì thấy cũng là bình thường, nếu không phải thật sự muốn giải oan cho người bị hại thì hà tất bọn họ phải làm như thế?

Còn về mua chuộc?

Nói đùa cái gì vậy!

Những người lấy mạng sống ra đảm bảo lại có thể dùng chút tiền để mua chuộc?

“Các người..

Đám người Tân Ý Hàm cau mày, một màn này có mùi âm mưu quá nặng, khiến người khác khó có thể tin tưởng.

Mà Long Phi Phàm nhìn tình hình này thì cũng không nhịn được phải tán thưởng ở trong lòng.

Mỗi người năm trăm triệu, mặc dù trước sau anh ta cũng phải bỏ ra mấy chục tỷ.

Thế nhưng xem tình hình bây giờ, mấy chục tỷ này thật sự là đáng giát Loại kỹ năng diễn xuất cấp bậc Hollywood này, bình thường có lẽ sẽ nhìn không ra.

Mà những phóng viên nhìn thấy một màn này, mỗi một người đều nhấp máy ảnh liên tục, muốn ghi chép lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra.

Hơn nữa hiện giờ tất cả mọi người đều cảm thấy, trên trán Bùi Nguyên Minh cơ bản đã dán lên bốn chữ tội phạm giết người rồi.

‘Vẻ mặt mọi người nhìn Bùi Nguyên Minh tràn đầy bất thiện.

Nếu như không phải hiện trường không cho phép thì những quần chúng đang tức giận này đã xông lên xé nát Bùi Nguyên Minh rồi.

“Anh Minh, rốt cuộc anh định chuẩn bị làm thế nào để…”

Ở dưới đài, Vạn Phước Nhân nhìn xem một màn này, vẻ mặt đã hơi tái nhợt.

Mặc dù anh ta biết Bùi Nguyên Minh đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà một màn trước mặt này rõ ràng đã không thể kiểm soát nổi nữa.

Mắt thấy đám người này đã muốn gạt ra bức tường thịt người để xông lên phía trước.

Lúc này đã thấy Bùi Nguyên Minh dùng vẻ mặt lãnh đạm lấy điện thoại di động ra, gửi đi một tin nhắn đã được biên tập tốt.

“Đỉnh đinh đinh…”

Khoảng ba giây sau khi điện thoại di động của Bùi Nguyên Minh gửi đi tin nhắn này, điện thoại của đám người thân thích của người bị hại ở hiện trường đều vang lên.

Những người thân thích này vốn còn đang đầu rơi máu chảy, lớn tiếng kêu khóc đều theo bản năng mà lấy điện thoại ra.

Chỉ là liếc mắt nhìn một cái mà sắc mặt của họ đều đột nhiên biến đổi.

Bầu không khí vốn dĩ đang ở trạng thái khóc cha khóc mẹ, tinh thần mãnh liệt bỗng nhiên biến mất.

Một bầu không khí nguy hiểm khó tả trong nháy mắt bao phủ toàn trường.

Không cần nói phóng viên, ngay cả Bùi Nguyên Minh cũng cảm thấy được, giữa sân đang có sát khí tràn ra.

Đám người Tân Ý Hàm hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ bảo trì cảnh giác theo bản năng ra thì không có ai biết được đang xảy ra chuyện gì.

Long Phi Phàm khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Cái già mà qua sông đoạn cầu? Cái gì mà cũ mới? Cái gì mà ăn cháo đá bát?”

“Sao tôi lại không biết các người đang nói cái gì?”

“Anh không biết?”

“Anh làm sao có thể không biết?”

Có người cười lạnh một tiếng nói.

“Đây đây, anh giải thích một chút cho tôi, tin nhẳn này rốt cuộc là chuyện gì đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.