Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3239



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3239:

Theo truyền thuyết, sơn trang này có từ lúc bắt đầu dựng nước, do một tay Vũ Thành hạ lệnh xây dựng.

Từ lúc đó đến tận bây giờ cũng đã qua gần trăm năm rồi, biệt thự ở chỗ này hết bị sửa sang, tháo dỡ, đến phá đi xây lại, nay chỉ còn lại không đến mười căn ít ỏi Nhưng mà chủ của mỗi căn biệt thự đều không hề tầm thường.

Nếu không phải là một nhân vật lớm tại Vũ Thành thì cũng là người đã có những cống hiến không thế phủ nhận đối với sự phát triển của ‘Vũ Thành.

Nếu không những người này tuyệt đối không có tư cách đi vào Nhất Hào Đại Viện.

Tuy Bùi Nguyên Minh không quá coi trọng nơi này, nhưng anh vẫn hiểu rõ một điều, chỗ này tương đương với tử cấm thành của Vũ Thành.

Vài phút sau, chiếc xe vững vàng dừng lại trước biệt thự số một ở Nhất Hào Đại Viện.

Biệt thự số một sở hữu vị trí địa lý cao nhất sơn trang, cũng là nơi có tâm nhìn đẹp nhất trong toàn bộ khu biệt thự.

Cửa xe mở ra, Bùi Nguyên Minh và Vạn Phước Nhân cùng nhau đi xuống Bùi Nguyên Minh rất thích thú nhìn những tòa nhà xung quanhh, có thể nhìn thấy gạch xanh ngói đỏ, rất độc đáo, lại vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của một số người lớn tuổi.

Mà điểm quan trọng nhất chính là, bốn phương tám hướng xung quanh các tòa nhà đều có bảo vệ mặc đồng phục được vũ trang đầy u này đủ để giải thích rất nhiều vấn đề.

“Anh Minh, mời đi bên này!”

Vạn Phước Nhân lấy các giấy tờ chứng nhận ra, sau khi bảo vệ kiểm tra xong xuôi mới được đưa Bùi Nguyên Minh vào bên trong sân của biệt thự số một: Sân không quá xa nhưng mỗi một chỉ tiết đều rất cực kỳ tinh xảo, các đường quanh co bên trong cũng rất nhiều.

Đi được hơn mười phút, hai người mới đi đến khu vườn phía sau.

Ở đây có một cái hòn non bộ, xung quanh có những lối đi bằng gỗ cho du khách, ngoài ra còn có một ít đình nghỉ chân, rất khác lạ.

Giữa đình nghỉ mát có một người đàn ông đang đứng thẳng tắp, tay chấp sau lưng, đưa mắt nhìn về phía ngọn núi thiêng của Vũ Thành.

Ngọn núi thiêng kia cao gần 8km so với mặt nước biển, đồng thời cũng là đỉnh núi cao nhất thế giới.

Bùi Nguyên Minh khá hứng thú nhìn bóng dáng này.

Mặc dù trông ông ta có chút già cỗi nhưng thân hình vẫn vô cùng cao lớn, tuy đầu tóc hoa râm nhưng lại rất sạch sẽ.

Hơn nữa, trên người ông ta tản ra một cỗ hơi thở cao thâm khó lường, chỉ có những người từng nắm giữ địa vị cao lâu năm mới có thể sở hữu khí chất bậc này.

Không thể nghi ngờ, người này chính là ba ruột của Vạn Phước Nhân, từng là một nhân vật lớn trong Vũ Thành, Vạn Khiếu Đường.

Không thể không nói, mặc kệ là khí thế hay cảm nhận, ông ta đều khiến người khác cảm thấy răng hai anh em Vạn Thiên Cửu và Vạn Phước Nhân khó mà bì kịp.

“Ba, con đã mời anh Minh đến rồi”

“Con hy vọng anh ấy có thể giúp ba chữa trị vết thương năm đó”

Nhìn thấy ba mình, Vạn Phước Nhân không nói lời thừa thãi, cung kính nói thẳng ra mục đích đến đây.

Bùi Nguyên Minh cũng rất tôn trọng những ông lão thế này, lúc này bước lên một bước nói: “Ông Vạn, vãn bối tên Bùi Nguyên Minh”

Không đợi Bùi Nguyên Minh nói hết câu, Vạn Khiếu Đường chưa hề quay đầu lại đã thản nhiên nói: “Bùi Nguyên Minh đúng không?”

người ông ta tràn ra khí thế, anh liền mỉm cười nói: “Ông già, ông đang dạy tôi cách làm việc sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.