Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3287



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3287

Thấy dáng vẻ không hề hấn gì của Bùi Nguyên Minh, ngay cả séc cũng được ký, ánh mắt của người chia bài đối diện cũng nheo lại.

Tiếp theo, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi Bùi Nguyên Minh lại thua liên tiếp ba ván, mất mười tỷ!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Mặt mày Bùi Nguyên Minh bơ phờ, đôi mắt đỏ bừng.

Anh cầm trên tay cuốn sổ ghi sec mà, cả người như muốn run lên.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, anh đã lỗ mười tỷ, sự việc lớn như vậy đã thu hút vô số ánh mắt của khách trong sòng bạc.

Cùng lúc đó, một người đàn ông to lớn với khuôn mặt tuấn tú cũng xuất hiện ở đại sảnh lầu hai, đồng thời hứng thú nhìn Bùi Nguyên Minh.

Phạm Tiểu Trương!

Tuy anh ta không biết Bùi Nguyên Minh, nhưng có một con cừu béo bở như vậy ở sòng bạc, đương nhiên phải đi xem thử rồi.

“Cậu Minh, anh không thể tiếp tục chơi, nếu thua nữa, anh sẽ mất hết số tiền đến Vũ Thành đầu tư luôn đó…”

Lúc này, Tân Ý Hàm đột nhiên tiến lê một bước, nằm lấy cánh tay đang muốn tiếp tục ký séc của Bùi Nguyên Minh lại, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu “Tuy trong tài khoản của anh còn có trăm tỷ, nhưng nếu đêm nay anh thua hết ở đây, anh cũng sẽ gặp rắc rối đấy!

“Một khi đã sa vào vũng lầy thì khó mà ngóc lên bờ đấy!”

“Cậu Minh, hôm nay mất mười tỷ, xem như là cho chó ăn đi, chúng ta đi thôi, có được không?”

Gương mặt thanh tú của Tân Ý Hàm đầy vẻ u buồn.

Kết hợp với Bùi Nguyên Minh, người có vẻ “giàu có” lúc này, mọi người lập tức liên tưởng đến vở kịch thiếu gia và cô hầu gái xinh xắn.

Nhìn thấy Tân Ý Hàm ngăn cản Bùi Nguyên Minh đánh bài, người chia bài xinh đẹp bất giác liếc mắt nhìn Phạm Tiểu Trương ở tầng hai.

“bốp bốp bốp”

Trên lầu hai, Phạm Tiểu Trương võ tay thu hút sự chú ý của các vị khách.

Đối với anh ta mà nói, một con cừu béo bở như Bùi Nguyên Minh là hiếm thấy ngàn năm có một.

Làm sao anh ta có thể tha cho con cừu ngon nghẻ này được?

Vừa khẽ vỗ tay, Phạm Tiểu Trương vừa đi qua đám đông, đi tới chỗ người chia bài, cười với Bùi Nguyên Minh: “Cậu Minh, xin tự giới thiệu, đây là quản lý của khách sạn Vũ Thành, Phạm Tiểu Trương.”

“Đến từ Thiên Trúc”

“Mặc dù tôi không biết bên Đại Hạ có truyền thống như thế nào”

“Thế nhưng một người hầu lại dám chỉ tay năm ngón vào chủ nhân ư?”

“Xem ra gia quy phép tắc nhà cậu Minh đây không ổn rồi!”

“Nếu là tôi, tôi đã bán cô hầu này vào lầu xanh từ lâu rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Nguyên Minh thay đổi, có vẻ như bị Phạm Tiểu Trương khiêu khích, liền chửi bới Tân Ý Hàm: “Cút ra, cô đang dạy khôn tôi sao?”

Bùi Nguyên Minh hừ một tiếng, sau đó nhìn chăm chãm Tân Ý Hàm nói: “Tôi thua bao nhiêu tiền, chơi như thế nào đều không liên quan đến cô!”

“Cũng không cần một người hậu hạ như cô chỉ tay năm ngón dạy đời”

“Còn nói nhảm nữa, có tin tôi vả và mặt không?”

Tần Ý Hàm hơi nhíu mày nói: “Cậu Minh…”

Bùi Nguyên Minh lại hung dữ hét lên: “Đừng tưởng rằng tôi không dám đánh cô, còn nói nhảm nữa, tôi sẽ cho cô biết sự lợi hại của tôi đấy!”

“Cậu Minh, anh thật sự không thể tiếp tục chơi như thế này nữa!”

Tân Ý Hàm rất cố gắng thuyết phục.

“Anh vốn không biết đánh bạc, vả lại anh không nhìn ra, người chia bài quản trò này có vấn đề sao?”

“Anh liên tiếp cược bao nhiêu cái lớn rồi, đã trúng lần nào chưa?”

Trong lúc nói, Bùi Nguyên Minh đưa ra một tấm séc và đập nó vào mặt Phạm Tiểu Trương một cách ngạo mạn và độc đoán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.