Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3303



Chương 3303

“Chuyện này đã xong xuôi hết rồi.

Nhưng còn chuyện khác anh vẫn chưa cho tôi một lời giải thích”

Bùi Nguyên Minh tỏ vẻ thờ ơ rồi lại bóp cò.

“Pằng, pằng!”

Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, lần này Phạm Tiểu Trương hét lên đầy thảm thương bởi viên đạn bản xuyên qua hai chân của anh ta.

Vừa rồi anh ta còn có thể gượng đứng thẳng, nhưng lần này thì trực tiếp ngã xuống đất, suýt chút nữa lăn cù trên sàn.

“Bùi Nguyên Minh, anh ngông cuồng quá rồi đó!

Anh muốn tôi và anh chiến đấu đến cùng sao?”

Xa Tinh Độ thấy vậy, ánh mắt hiện lên vẻ tức giật Anh ta cho rằng hôm nay anh ta đã nhãn nhịn quá đủ rồi.

Nhưng người Đại Hạ tên Bùi Nguyên Minh đang trước mặt anh ta đây lại không hề lùi bước. Bùi Nguyên Minh làm vậy khiến anh ta vô cùng mất mặt!

Không, chẳng những chà đạp mỗi anh ta thôi mà còn làm mất thể diện của cả thương hội Thiên Trúc!

“Ngông cuồng ư?

Chiến đấu đến cùng ư?

Anh không xứng!”

Bùi Nguyên Minh ném khẩu súng trong tay xuống đất, sau đó nắm lấy chiếc khăn Hermes trên ngực Xa Tinh Độ lau ngón tay.

Sau khi lau sạch sẽ, anh chậm rãi gấp chiếc khăn tay lại, nhét lại vào ngực Xa Tinh Độ một cách lịch sự sau đó nở một nụ cười nhạt, nói: “Như vầy đi, tôi cho Xa Tinh Độ anh chút mặt mũi vậy.

Ngày mai vào giờ này, tôi hi vọng anh sẽ cho tôi một lời giải thích về chuyện công ty vàng Vũ Thành.

Nếu như anh không đưa ra được một lời giải thích thoả đáng thì tôi sẽ tiêu diệt bang Thiên Trúc và cả thương hội Thiên Trúc.

Bùi Nguyên Minh tôi nói được làm được!”

Vừa dứt lời, Bùi Nguyên Minh đạp Xa Tỉnh Độ xuống đất. Sau đó anh dẫn Tân Ý Hàm rời khỏi đó.

Nhìn bóng lưng nhóm người Bùi Nguyên Minh, mắt Xa Tỉnh Độ không ngừng co giật.

Từ khi sinh ra đến nay, Xa Tinh Độ chưa từng phải chịu những tủi nhục như thế này.

Lần này anh ta thực sự rất mất mặt!

Vừa nghĩ tới đây, anh ta mạnh tay kéo Phạm Tiểu Trương đang nằm trên mặt đất dậy, lạnh lùng nói: “Nó, anh đã đến công ty vàng Vũ Thành làm gì rồi?”

“Tôi không có! Anh Độ, tôi thật sự không có…”

Phạm Tiểu Trương nhịn đau lên tiếng, nhưng ngay sau đó anh ta dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên trầm ngâm suy nghĩ.

“Anh Độ, hôm qua em họ anh và Huỳnh Mã Khắc đã đến mượn máy chục người chỗ tôi, nói rằng phải đi xử lý một tên nhóc không có mắt.

Nhưng tôi nghe nói bọn họ không phải là đối thủ của đối phương, nhưng lại đánh vợ của người ta nhập viện rồi..”

Mặt Xa Tinh Độ đanh lại, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Hôm nay Bùi Nguyên Minh không phải vô tình đến khách sạn Vũ Thành.

Mà anh ta tìm đến để trả thù Hơn nữa hôm nay còn chỉ đích danh anh ta phải cho anh ta một lời giải thích!

“Mau đi điều tra rõ rốt cuộc tên khốn tên Bùi Minh Nguyên đó có thân phận gì cho tôi!

E rằng lần này gặp rắc rối to rồi!”

Dưới chân núi Thánh ở Vũ Thành có một khu danh lam thắng cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Không khí ở đây có hàm lượng oxy cao nhất trên thế giới. Cảm giác như hít một hơi ở đây có thể sống thêm vài ngày nữa.

Mã Gia Thành mặc một bộ đồ vest chỉnh tề, vượt qua ba trạm kiểm soát cuối cùng cũng đến một biệt thự ven hồ trong khu danh lam thẳng cảnh.

Lúc này cậu chủ thứ mười ba của nhà họ Long – Long Thương Húc đang cầm một chiếc cần câu làm bằng tre, thong dong đứng câu cá ngoài biệt thự.

Nhưng trên cần câu của anh ta lại không có móc câu, trông rất kỳ lạ.

Mã Gia Thành nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa bèn cất tiếng: “Anh Húc, anh không có móc câu thì làm sao câu được cá?

Long Thương Húc không quay đầu lại, khẽ hỏi: “Anh đã đọc.

“phong thần diễn nghĩa” chưa?”

Mã Gia Thành ngẩn người một chút rồi đáp: “Anh Húc, anh hiểu tôi mà nhỉ? Thời gian đọc sách không bằng tôi dùng để chơi bời với vài cô còn hơn”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.