Chương 3316
Huỳnh Tam Quang nói rất nhã nhặn, mạch lạc.
So với Huỳnh Mã Khắc kiêu ngạo và độc đoán, trình độ không biết cao hơn bao nhiêu lần luôn ấy.
Nhưng mà giọng điệu của ông ta làm người ta rất khó chịu.
Lúc này Tên A Hổ đầu trọc vỗ vỗ mặt bàn, hét to: “Có nghe thấy gì không vậy?”
“Mày tự phê hai cánh tay đi, hay là để tạo giúp!”
“Muốn tạo giúp thì phải trả công đấy!”.
Nghe vậy, những phụ nữ xinh đẹp xung quanh Huỳnh Tam Quang đều nhìn Bùi Nguyễn Minh từ trên cao.
Trông như thế này mà lại gặp phải một ông chủ đỉnh như Huỳnh Tam Quang, anh ta còn có thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn quỳ xuống van xin tha thứ?
“Bảo tôi tự phế?”
“Giúp con trai ông ra mặt?”
Bùi Nguyên Minh nở nụ cười, vẻ mặt ôn hòa tựa ngọc nói: “Nhưng mà, việc con trai
quý giá của ông ngông cuồng thô bạo với em vợ tôi, tôi còn chưa tính toán đâu đấy”.
“Việc con trao ông ra tay làm vợ tôi bị thương tôi cũng chưa tính với ông nữa”
“Ông muốn thay con trai ra mặt sao?”
“Người làm ba như ông, không biết thế nào là đúng sai sao?”
“Hay là, các người là người của đẳng cấp thứ hai ở Thiên Trúc đều như thế này, vô liêm sỉ, mặt dày không biết xấu hổ?”
Trong mắt của Bùi Nguyên Minh đầy ẩn ý.
Anh tự nhiên có thể nhìn ra Huỳnh Tam Quang nói những lời này, không những tỏ ra uy lực mà còn như xỉ vả vào mặt ông ta nữa.
Nhưng ông ta cũng không khách sáo mà trực tiếp đánh trả.
“Cười!”
“Cười mày sắp tàn phế!”
Lúc này, tên A Hổ đầu trọc dùng nắm đấm đập vào một cái bàn đá cẩm thạch, liền nghe “cạch” một tiếng, chiếc bàn cẩm thạch liền vỡ tan tành.
“Mau phế đi, nếu không ông đây sẽ giết cậu!”
Thấy đối phương cố ý uy hiếp, mặt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng, dửng dưng nhìn Huỳnh Tam Quang, một biểu cảm giết người.
Huỳnh Tam Quang lấy ra một điếu xì gà dài và châm lửa, sau đó phun ra một làn khói, liếc mắt nhìn Bùi Nguyễn Minh nói: “Tôi biết có có quan hệ với nhà họ Vạn”
“Nhưng cậu nên biết rằng dù gì thì nhà họ Vạn cũng là người của cơ quan hành chính”
“Ở Vũ Thành, nhà họ Vạn không phải là ghê gớm nhất”
“Đứng lên nhà họ Vạn còn có nhà họ Long một trong mười gia tộc lớn nhất, còn có Thánh địa võ học Cung điện Hoàng Kim!”
“Chỉ cần thế là đủ tùy ý dùng ngón tay cái bóp chết cậu rồi!”
“Cái tên ở rể như cậu đến ma còn muốn đuổi, thật sự cho rằng không có ai ở cái Vũ Thành này biết rõ về cậu sao?”
“Ta chỉ cần dùng một ngón tay, cũng đủ làm cho cậu biến mất vĩnh viễn, khiến cậu chết không có đất chôn thân!”
Vào lúc này, Huỳnh Tam Quang trông rất bình tĩnh hòa nhã, như thể ông ta đang khuyên nhủ bạn của chính mình: “Hơn nữa, dù là vợ hay em vợ cậu đều không bị tổn hại đáng kể gì.”
“Nhưng con trai tôi bây giờ đang chảy máu. Cậu không nên trả giá cho việc này và phải cho tôi một lời giải thích sao?”
Sự việc xảy ra đột ngột và đến rất vội vàng nên thông tin Huỳnh Tam Quang nắm trong tay rất hạn chế.
Mặc dù đã xem thông tin Bùi Nguyên Minh bị có liên quan mập mờ với nhà họ Vạn, nhưng ông ta khoe khoang đứng sau ông ta là thương hội Thiên Trúc, là nhà họ Long, là cung điện Hoàng Kim.
Cho nên hắn vẫn cứ khinh thường nhìn Bùi Nguyên Minh, cũng không cho rằng Bùi Nguyễn Minh có chút đáng gờm nào.
Suy cho cùng, một tên ở rể thì làm được cơm cháo gì chứ?
Khi một số mỹ nữ nghe nói Bùi Nguyên Minh là kẻ ở rể, họ lập tức tỏ vẻ khinh thường.
Cái loại đàn ông bám váy vợ là thứ mà họ coi thường nhất.
Nhung đối mặt với áp lực của Huỳnh Tam Quang, Bùi Nguyên Minh vô cùng hứng thú cười nói: “Ông Huỳnh, ông tưởng tôi không dám đụng vào ông sao?”
“Không sợ phán đoán sai sao?”