Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3327



Chương 3327

Rõ ràng, Kim Phương Nhã rất khó chịu vì Bùi Nguyên Minh không dám thừa nhận điều đó.

Cũng chỉ là một con ma nghèo mà thôi, lại còn còn không dám thừa nhận, anh ta để mặt mũi Kim Phương Nhã ở đâu?

Điều này làm cho cô ta Kim Phương Nhã làm sao có thể đem chuyện này đi đồn một trận? Làm thế nào để thỏa mãn tính phù phiếm của Kim Phương Nhã luôn ở trên người khác?

Lúc này, Kim Phương Nhã ngạo nghễ nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, hừ một tiếng lạnh lùng: “Bùi Nguyên Minh, cho dù anh có nổ lực ra sao, bỏ ra bao nhiêu công sức, nhưng tôi nói cho anh biết, anh sẽ không bao giờ theo đuổi được tôi đâu! “

“Tôi bây giờ chính là đệ tử ngoại môn của Long Môn chỉ nhánh Vũ Thành”

“Còn anh thì sao? Cuối cùng thì anh cũng chỉ là một đứa gầy còm nghèo xơ nghèo xác mà thôi!”

“Chúng ta là những người ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau!”

“Các chị em, chúng ta hãy vào và tham gia vòng loại thôi.”

Kim Phương Nhã hất tóc bằng tay phải, rồi tự hào dắt một vài người bạn nữ bước vào cung thể thao.

Bùi Nguyên Minh nhìn theo bóng lưng của Kim Phương Nhã với vẻ mặt không nói nên lời, tự hỏi một lúc không biết nên nói rằng Kim Phương Nhã quá tự tin hay là anh quá xui xẻo.

Đến để tham gia cuộc thi của Long Môn, lại bị người khác xem là một con chó vượt ngàn dặm xa để theo đuối mỹ nữ.

Khi nghĩ đến điều này, Bùi Nguyên Minh không khỏi rùng mình, sau đó thoát khỏi suy nghĩ đó, nhanh chóng tìm đến địa chỉ quầy lễ tân để được nói về địa điểm thi.

Trong vài phút, Bùi Nguyên Minh đã đến sân bóng.

Chỗ này là sân bóng trong nhà, hiện tại đã chật kín bàn.

Chỉ sau một cái nhìn lướt, ở đây có thể chứa hàng nghìn người và tiến hành các kỳ thi lý thuyết cùng một lúc.

Bùi Nguyên Minh cũng tìm thấy hàng chục máy ảnh, dường như để ngăn mọi người gian lận.

Những người có mặt lúc này đều đang tìm chỗ ngồi của chính mình để ngồi xuống, sau khi xoay người, Bùi Nguyên Minh cũng tìm được chỗ ngồi của chính mình ở mép.

Điều duy nhất không thể nói nên lời là Kim Phương Nhã và những người phụ nữ khác đang ở ngay trước mặt anh.

Đặc biệt là Kim Phương Nhã tình cờ ngồi bàn trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Bùi Nguyên Minh bình tĩnh ngồi xuống.

Lúc này, nhìn thấy Kim Phương Nhã quay người lại, nheo mắt nhìn lên nhìn xuống Bùi Nguyên Minh, cười nói: ‘Bùi Nguyên Minh, ngươi dám nói ngươi không tới vì ta?”

“Để sắp xếp vị trí này, chắc đã tìm rất nhiều mối quan hệ và bỏ ra rất nhiều tiền?”

“Nếu không, làm sao có thể ngồi gần vậy được?”

Bùi Nguyên Minh thở dài, lại giải thích một tiếng: “Tôi n đây tham gia vòng loại của đại hộiLong Môn. Hôm nay thi lý thuyết.

Không biết tại sao lại trùng hợp như vậy”

“Ha ha ha, thi lý thuyết?”

“Bộ dạng của anh, anh nói cho tôi biết anh hiếu gì về thi lí luận võ thuật”

Kim Phương Nhã nhìn Bùi Nguyên Minh bằng ánh mắt khinh thường.

“Bùi Nguyên Minh, bài kiểm tra lý thuyết này, nếu không phải xuất thân từ nhà võ, không xuất thân từ Long Môn thì không thể có cơ hội đậu được, được chưa?”

“Đã đến nước này rồi, anh còn giấu cái gì chứ?”

“Thế này đi, nhìn anh si mê như vậy, tôi sẽ thương tình mà cho anh một cơ hội.”

“Chỉ cần anh có thể vượt qua kỳ thi một trăm điểm này, tôi sẽ ngay lập tức cho anh theo đuổi tôi!”

“Nếu không, anh hãy cút khỏi đây và cả đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”

“Anh dám cá với tôi một lần không?”

Những người bạn nữ cũng quay lại khi nghe điều này, và nhìn Bùi Nguyên Minh cười thầm.

Rõ ràng bọn họ cảm thấy Bùi Nguyên Minh không dám đánh cược, con chó nào sẽ nguyện từ bỏ cơ hội xuất hiện trước mặt nữ thân?

Bùi Nguyên Minh cau mày, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần đâu, không có ý nghĩa gì cả.”

Trước khi Kim Phương Nhã kịp nói, một người đàn ông trung niên bước ra bục phía trước và nói lớn.

“Mọi người im lặng, tắt máy điện thoại, giao lại hết sách, chuẩn bị thi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.