Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3338



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 3338

“Không có không có!”

Âu Dương Niên nhanh chóng lắc đầu.

“Cậu Bùi, cậu nhất định là thiên tài võ học ngàn năm mới có một!”

“Thế điểm tuyệt đối của tôi có được tính không?” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói.

“Được rồi! Tất nhiên! Cậu xếp hạng nhất trong cuộc thi dự tuyển lần này!”

Âu Dương Niên bước tới, ánh mắt nóng rực, với một thiên tài võ học như Bùi Nguyên Minh, nhánh Long Môn Vũ Thành của bọn họ nhất định sẽ tỏa sáng trong năm nay.

“Cậu chắc chắn là niềm tự hào của võ thuật truyền thống của chúng ta ở Đại Hạ, chắc chẳn sẽ là thiêu kiêu thật sự! Tôi tuyên bố từ nay về sau, nếu cậu có cần gì thì đều có thể đến tìm tôi! Chỉ cần trong phạm vi quyền hạn của tôi, trong phạm vi sức lực của tôi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình để thực hiện”

Lúc này Âu Dương Niên không còn vẻ uy nghiêm, mà là ôn nhu ấm áp không nói ra được: “Chàng trai trẻ, về sau cậu tuyệt đối không cần khách sáo với tôi!”

“Cậu xem tôi là người của mình là được rồi!”

Các cao thủ khác cũng lần lượt tỏ ra yêu mến Bùi Nguyên Minh.

Rõ ràng ai cũng biết những người như Bùi Nguyên Minh nhất định có cơ hội tiến vào cuộc thi cấp tỉnh, thậm chí là đại hội Long Môn thực sự.

Bất kể là anh có thể dẫn đầu hay không, chỉ cần có thể lọt vào top mười, thì đối với phân hội Long Môn Vũ Thành mà nói cũng được thơm lây.

Suy cho cùng, Long Môn có tám sảnh cả trong và ngoài, ba mươi sáu phân hội, cộng thêm mấy thế lực, gia tộc, nhân tài của cuộc thi cũng có rất nhiều.

Cho dù là trong top mười, cũng là một vấn đề rất là vinh hạnh.

“Cái này…

Lúc này, Lý Thiếu Quốc sắc mặt t ìm, anh ta cảm thấy mặt của mình như bị Bùi Nguyên Minh tát cho một cái, vô cùng khó coi.

Gương mặt xinh đẹp của Kim Phương Nhã cũng nóng bừng, cô ấy nhìn Bùi Nguyên Minh với vẻ mặt khó tin.

Cho dù chuyện này thật sự xảy ra, cô ta vẫn không thể chấp nhận được, Bùi Nguyên Minh thật sự đến để dự thi.

Hơn nữa thi thì cũng thôi đi, anh vậy mà còn là một nhân tài võ học hiếm có trong một ngàn năm.

Nghĩ đến đây, Kim Phương Nhã chỉ cảm thấy ngứa ngáy liên tục, và toàn thân mềm nhũn.

“Hội trưởng Âu Dương, đây là câu hỏi mà vừa nấy khảo quan Lý đề rat”

“Bùi Nguyên Minh nói xong, nhưng khảo quan Lý vừa nhìn qua một lần đã vứt đi, còn nói anh ta làm bậy”

Lúc này, một vị giám định khác nhanh chóng chạy ra phòng, cầm một tờh giấy vội vàng trở về.

Hơn nữa, anh ta nhìn Lý Thiếu Quốc một cách sâu sắc.

Mọi người cạnh tranh với nhau rất nhiều bên trong nội bộ Long môn, có loại cơ hội đâm người một đao này, ai cũng sẽ không bỏ qua.

Âu Dương Niên vô thức cầm lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức đen lại.

Bởi vì câu trả lời của Bùi Nguyên Minh hoàn toàn chính xác.

“Ha, thân là con cháu của Long Môn, phẩm hạnh không xứng, mưu hại khảo sinh, hiểu lầm con cháu, suýt chút nữa hủy hoại danh tiếng trăm năm của Long Môn chúng ta…”

Âu Dương Niên mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

“Lý Thiếu Quốc, cậu chỉ là con cháu ngoại môn, mà gan cũng lớn thật đấy!”

“Long môn nhờ cậu tới đây chủ trì kỳ thi, là bởi vì tin tưởng cậu, không để cho cậu tùy tiện hành động!”

Lúc này, Lý Thiếu Quốc hận không thể đập đầu xuống đất, nhưng anh lại không có dũng khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.