Chàng Rể Quyền Thế

Chương 3345



Chương 3345

Tuy rằng không dễ dàng gì mới chạy ra đây, Ninh Chỉ Luy không muốn bại lộ hành tung của chính mình cùng chuyện hôm nay, để tránh bị ba mắng cho một trận.

Nhưng nghĩ tới cảnh ngộ mình gặp phải, Ninh Chỉ Luy lại tức giận đến run cả người, lúc này nhanh chóng lấy điện thoại gửi một tin nhắn ra ngoài.

Bùi Nguyên Minh nhìn về phía Ninh Chỉ Luy cười cười, đưa một chai số đa qua, thản nhiên nói: “Không sao đâu, có tôi ở đây, cô cứ yên tâm xem trò hay là được!”

“Những tên Thiên Trúc này bình thường kiêu ngạo quen thói rồi, tự cho là ở trên địa bàn Đại Hạ của chúng ta cũng cao hơn một bậc”

“Hôm nay nếu đã gặp phải tôi rồi, dù sao cũng phải cho một họ một bài học mới được”

“Đất nước chúng ta đề cao dân giàu nước mạnh và hoà bình, cũng không phải để cho người ta giẫm lên đầu chúng ta.”

“Xâm phạm người Đại Hạ, ở xa cũng giết”

Bùi Nguyên Minh vẻ mặt lạnh nhạt, năm đó ở chiến trường Âu Á, Thiên Trúc mấy tên gọi là chiến thần cũng bị anh đánh cho tè ra quần.

Bây giờ mấy tên tiểu bối của Thiên Trúc ở Vũ Thành diễu võ dương oai?

Đùa cái gì vậy?

Cùng lúc này, ở phòng bao xa hoa trên lầu hai, gã đàn ông đầu trọc thất tha thất thiểu đẩy cửa bước vào.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hơn mười người ở bên trong, gã ta xê dịch tới giữa bàn trà trước mặt, sau đó bịch” một tiếng quỳ xuống đất.

Đối diện bàn trà, là số pha cực lớn.

Trên sô pha có một nam một nữ đang ngồi.

Nam là một thanh niên mặc áo bào trắng của Thiên Trúc, vẻ mặt tái nhợt, chỉ có điều tuy vẻ mặt anh ta tái nhợt, nhưng chỉ là đơn giản ngồi ở đó mà thôi, liền tản mát ra một Cỗ khí độ khiếp người.

Hiển nhiên, thượng vị một thời gian dài, khiến thanh niên này có khí tức đáng sợ.

Một trong số những người quản lý của thương hộ Thiên Trúc, thiên tài của Thiên Trúc Tiên Phong Tự, Phạm Lưu Tam.

Mà bên cạnh anh ta, là một cô nàng hai mươi tuổi.

Khuôn mặt cô ta xinh đẹp, thân thể duyên dáng, quan trọng nhất là đang đeo tất chân màu đen Balenciaga, làm cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức đội chân dài của cô ta.

Cô gái đeo tất màu đen, rõ ràng chính là cô chín nhà họ Kim, Kim Cửu Muội.

Nhìn thấy đám đầu trọc trên mặt tên nào cũng sưng đỏ, vẻ mặt thảm hại, Kim Cửu Muội sắc mặt hờ hững, vẫn như cũ uống rượu vang trên tay, giống như những người này không phải thuộc hạ của cô ta vậy.

“Cô Chín, chúng tôi gặp phải một thằng khốn khiếp, tên đó thế mà dám đánh lén chúng tôi.”

Mặc kệ tên đó là người phương nào, mặc kệ tên đó đến từ thế lực nào, đều chết chắc rồi!

Mà nghe thuộc hạ của mình bị người ta phế, Phạm Lưu Tam vẫn đang một mực uống rượu lạnh lùng nói: “Có báo danh hiệu Tiên Phong Tự của chúng tôi không?”

“Báo rồi!”

Gã đàn ông đầu trọc nhanh chóng gật đầu.

“Nhưng mà đối phương hoàn toàn không nể mặt, còn nói muốn cậu trong vòng mười phút qua đó dập đầu nhận lỗi!” “Nếu không, liền muốn cậu không ra khỏi Đại Hạ được, vĩnh viễn ở lại đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.